Cùng Tổng Tài Daddy Cưng Chiều Mẹ

Cô ấy vẫn chỉ là một đứa bé


trước sau

“Lệ Hữu Tuấn sao anh lại ở chỗ này?” Lê Duyệt Tư nhíu mày hỏi.

Ngay cả mí mắt Lệ Hữu Tuấn cũng không thèm nhấc lên: “Vấn đề này hẳn là cô nên đi hỏi chồng chưa cưới của cô một chút.”

Nói xong, anh liếc mắt nhìn Lục Anh Khoa một cái: “Còn sửng sốt làm gì nữa? Đến đồn cảnh sát”

“Hữu Tuấn” Lê Duyệt Tư nhíu mày đột nhiên tăng lớn giọng nói.

Trên mặt Lệ Hữu Tuấn bắt đầu hiện lên sự không kiên nhãn: “Có phải cô rất nhàn rồi hay không, chuyện gì cũng thích cắm đầu tham dự vào?”

Đang ở trước mặt nhiều người mà lại bị nói những lời như vậy, trên mặt Lê Duyệt Tư dường như khó tránh có một chút tức giận.

Khóe miệng của cô ấy nhếch lên một nụ cười miễn cưỡng, sau đó lại nhanh chóng chĩa mũi nhọn vào Tô Kim Thư: “Kim Thư, Hân Tinh cô ấy vẫn còn là một cô bé. Nếu bây giờ vào đồn cảnh sát, đời này nhất định sẽ bị hủy hoại, cô có thể đừng hung hăng dọa người như vậy được hay không, tha cho cô ấy đi?”

Ngay lúc vừa nhìn thấy Tô Kim Thư, Kỷ Hân Tinh liền tức giận, cô ta vội vàng đưa tay kéo Lê Duyệt Tư lại: “Đàn chị, chị đừng cầu xin cô ta.”



dạng như thế này, đáng lẽ khả năng cô ta muốn hại chết tôi phải cao hơn mới đúng chứ. Nếu cô ta còn là một đứa bé thì khi phạm sai lầm càng phải nên được giáo dục, nếu không đợi sau khi trưởng thành rồi lại tiếp tục phạm sai lầm, chỉ sợ là kết cục cũng không dễ dàng như vậy. “

“Tô Kim Thư cô còn có mặt mũi nói tôi, rõ ràng chính là cô vừa rồi đã động thủ đánh tôi một cái tát, còn uy hiếp tôi. Nếu như không phải do cô động thủ trước thì làm sao tôi có thể vô duyên vô cớ đẩy cô được”

Lúc này, Phương Trí Thành đang đứng ở một bên dường như cũng có chút không nhìn nổi nữa, mở miệng nói: “Cô Kỷ, tuy rằng cô còn chưa trưởng thành, bây giờ vẫn chỉ là một “đứa bé”, nhưng ba mẹ của cô không có dạy cô hay sao, trẻ nhỏ không thể nói dối? Vừa rồi tất cả nhân viên trong đoàn làm phim đều nghe thấy cô mắng Tô Kim Thư là tiện nhân, sau đó còn đưa tay đẩy cô ấy. Cho dù cô là người có bối cảnh đi chăng nữa thì cô cũng không thể đổi trảng thay đen như vậy được?”

Người của đoàn làm phim nghe thấy Phương Trí Thành mở miệng, cũng nhao nhao lên tiếng phụ họa: “Đúng vậy, tôi cũng nhìn thấy được”

“Không sai, chính là Kỷ Hân Tỉnh cô ta động thủ đẩy người trước.”

“Rõ ràng chính là mình động thủ đánh người trước, hiện tại còn muốn cắn ngược lại người ta một cái, ngôi sao mới mà tập đoàn Lục Dương muốn nâng đỡ, ngay cả tiêu chuẩn cơ bản nhất để làm người cũng không học được, vậy mà còn muốn làm ngôi sao?”

“Giá trị như vậy, chỉ sợ là muốn dạy thành một đứa trẻ hư cũng nên?”

Kỷ Hân Tinh dù sao cũng chỉ là một cô gái nhỏ.

Sau khi nghe được những lời này thì những giọt nước mắt liền đua nhau chảy ra.

Sắc mặt của Lê Duyệt Tư thật sự đã vô cùng khó coi, cô ấy lạnh lùng nhìn chằm chẩm Tô Kim Thư: “Coi như là cho tôi một chút mặt mũi cũng không được sao? Lúc trước cô muốn cứu Lâm An Nguyên cũng là nhờ tôi rút đơn kiện, bây giờ cứ xem như là cho tôi một chút mặt mũi, chúng ta huề nhau.”

Hữu Tuấn nhíu mày, đang chuẩn bị mở miệng, đột nhiên nghe được Tô Kim Thư cúi đầu nở nụ cười: “Cô Lê, lời này của cô đã nói sai rỉ Nguyên có thể được thả ra đúng thật là do cô đã rút đơn kiện, chuyện này tôi rất cảm kích cô. Nhưng đối với một đứa trẻ vị thành niên, sự nuông chiều vô tận mới là cái hại lớn nhất, thừa dịp bây giờ cô ta còn chưa trưởng thành, đưa đến đồn cảnh sát để giáo dục lại, nói không chừng hiệu quả sẽ tốt hơn”

“Cô…

Khuôn mặt xinh đẹp của Lê Duyệt Tư rất lạnh lùng, bị Tô Kim Thư chặn miệng lại một chữ cũng không nói nên lời.

Lệ Hữu Tuấn lạnh lùng liếc cô ta một cái, lập tức quay đầu nhìn về phía Phương Trí Thành: “Tất cả tư liệu của bộ phim tuyên truyền này đều xóa hết đi, hợp đồng quảng cáo cũng phải hủy bỏ, thuận tiện thay tôi chuyển lời đến cho các đạo diễn lớn, từ nay về sau nếu ai dám hợp tác với cô ta thì chính là đối địch với tập đoàn Lệ Thiên.”



Lục Anh Khoa ở một bên đi tới, có lòng tốt nhắc nhở một câu: “Nếu ông chủ không lên tiếng thì chính là đã ngầm đồng ý rồi.”

Phương Trí Thành lập tức vui vẻ tươi cười, liên tục nói cảm ơn: “Cảm ơn, thật sự cảm ơn trợ lý Lục rất nhiều.”

Sau khi Lục Anh Khoa nhắc nhở Phương Trí Thành xong, lúc này mới đi tới bên cạnh Kỷ Hân Tỉnh, nói “Cô Kỷ, cô muốn tự mình lên xe hay là cần tôi giúp cô?”

Kỷ Hân Tinh hoàn toàn hoảng hốt, cô ta tuyệt vọng kéo tay Lê Duyệt Tư: “Đàn chị cứu em, cứu em với.”

Lê Duyệt Tư nhìn Lục Anh Khoa một cái, sau khi nhìn thấy được ánh mắt chân thật đáng tin của anh ấy, cuối cùng vẫn chấp nhận từ bỏ.

Cô ấy đẩy Kỷ Hân Tinh ra: “Mặc kệ là em đã trưởng thành hay chưa, tự mình gây họa thì nhất định phải tự mình học cách chịu trách nhiệm.”

Kỷ Hân Tinh quả thật không dám tin: “Nhưng mà, chuyện này đều là do em vì chị nên mới tức gi: Vốn dĩ cô ta cũng không biết đến sự tồn tại của Tô Kim Thư.

Là Na Na vẫn luôn ám chỉ rất rõ ràng, trong lời nói tất cả đều mang ý tứ chỉ cần cô dạy dỗ Tô Kim Thư, Lê Duyệt Tư nhất định sẽ để ý đến cô.

Nếu không phải vì như vậy, làm sao cô có thể vô duyên vô cớ làm khó Tô Kim Thư được cơ chứ?

Lê Duyệt Tư nghe được những lời này, khuôn mặt xinh đẹp ngay lập tức trầm xuống: “Em đang nói nhảm cái gì đó hả.”

Kỷ Hân Tinh bật lên tiếng khóc nức nở: “Em, em chỉ muốn thay chị giáo huấn tiện nhân không biết tốt xấu kia…”

Na Na lập tức xông lên cắt đứt lời nói của cô ta: “Hân Tỉnh, cô gái như cô mới thật sự là một người không biết tốt xấu gì mới đúng chứ? Duyệt Tư cố ý tới giúp cô giải quyết, vậy mà cô còn nhọc lòng cắn ngược lại, vậy mà còn bắt đầu trả đũa.”

Kỷ Hân Tinh hoảng hốt, vội vàng lắc đầu: “Không phải, tôi không có.”

Na Na kéo Lê Duyệt Tư xoay người rời đi: “Duyệt Tư, tớ khuyên cậu sau này đừng có tốt bụng như vậy. Cậu nhìn xem người nào cậu cũng muốn giúp đỡ, nếu sau này những người gặp phải đều là bạch nhãn lang giống như vậy thì phải làm sao? Thế mà lại không biết xấu hổ mở miệng nói là thay cậu dạy dỗ Tô Kim Thư, những lời này nếu như bị những phóng viên đó nghe được, không biết lại viết lung tung thành cái bộ dạng gì nữa”

Mắt thấy Lê Duyệt Tư bị Na Na kéo tay rời đi, hai chân của Kỷ Hân Tinh mềm nhũn, trực tiếp quỳ trên mặt đất: Xong thật rồi.

Lệ Hữu Tuấn trầm mặt, đi vài bước tới bên cạnh chiếc Rolls-Royce.

Một tay ném Tô Kim Thư vào ghế sau, sau đó nặng nề đem cửa lớn đóng lại.

Tô Kim Thư bị ngã đến toàn thân đau đớn, khuôn mặt nhỏ xinh đẹp nhăn thành một cục.

Lệ Hữu Tuấn ngồi bên cạnh cô, nhìn thấy vẻ mặt thống khổ của cô, ánh mắt càng trở nên âm u đáng sợ: “Bây giờ mới biết đau?”

Giọng nói của anh lạnh lẽo như băng, khóe miệng không ngừng trâm xuống, cho thấy tâm trạng của anh ngay lúc này đang cực kỳ khó chịu.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện