“Còn có cái gì mà không chịu nổi.”
Lâm Thúy Vân lẩm bẩm.
‘Vừa ngẩng đầu lên, cô ấy tình cờ bắt gặp ánh mắt của Lục Mặc Thâm, anh ấy cũng đang nhìn về phía này.
Bốn mắt đối diện nhau.
Cô ấy thấy rõ ràng sự chế giễu không hề che giấu ở trong mắt của anh chàng này.
Với tính khí của Lâm Thúy Vân, làm gì có chuyện cô ấy chịu nhận thua?
Cô ấy lập tức dựng sách lên.
Khuôn mặt nhỏ xinh khuất sau cuốn sách, nhưng tay phải của cô ấy từ từ đưa lên.
Sau đó.
Ngón giữa.
Trên bục giảng, đôi mắt hoa đào xinh đẹp của Lục Mặc Thâm chợt nheo lại.
Bên trong lóe lên một tia nguy hiểm.
““Reng reng reng…
Tiếng chuông kết thúc giờ học cuối cùng cũng vang lên.
“Tan học.”
Sau khi tao nhã phun ra hai chữ, Lục Mặc Thâm đút hai tay vào túi, lạnh lùng xoay người rời đi.
Theo lý mà nói, Tô Kim Thư còn nghĩ Lục Mặc Thâm sẽ mượn cơ hội này để gây phiền phức cho Lâm Thúy Vân.
Nhưng không ngờ anh ấy lại trực tiếp rời đi như thế này.
Lâm Thúy Vân nghển cổ, sau khi xác định bóng dáng của Lục Mặc Thâm đã hoàn toàn biến mất, cô ấy mới thở phào nhẹ nhõm.
Cả người yếu ớt gục xuống bàn: “Toang rồi, toang rồi, lần này toang rồi.”
“Ai nói tớ sợ anh ta, tớ không thèm sợ nhé Lâm Thúy Vân nhanh chóng đứng dậy, ôm cánh tay Tô Kim Thư, dựa vào vai cô: “Kim Như nhỏ bé thân yêu của tớ, cậu là học bá, vừa nấy những gì anh ta nói cậu đã nhớ hết rồi đúng không? Vậy thì lần sau cậu nhớ đưa quyển số ghi chép cho tớ nha. Nếu đến lúc đó anh ta muốn tớ xấu hổ, tớ sẽ không để anh ta đạt được đâu.”
“Được rồi, tớ biết rồi.”
Sau buổi học, Tô Kim Thư nhận được một cuộc gọi.
Lâm Thúy Vân ở bên cạnh thấy cô vui vẻ nói vài câu rồi cúp điện thoại, không khỏi tò mồ hỏi: “Kim Thư, có chuyện gì à? Sao cậu lại vui như vậy.”
“Cậu có nhớ khi chúng ta còn học trung học, có một đàn anh tên là Phương Trí Thành không?”
“Phương Trí Thành á! Tớ không chỉ nhớ, lúc trước tớ còn từng gặp mặt anh ấy rồi cơ, nghe nói bây giờ anh ấy làm đạo diễn”
“Anh ấy vừa gọi cho tớ, nghe nói là về nước rồi tôi. Tình cờ là bọn họ thiếu bác sĩ đi theo đoàn phim, nên định để tớ sang đó làm việc bán thời gian.”
“Bán thời gian?”
Lâm Thúy Vân đưa một cốc đồ uống nóng cho Tô Kim Thư: “Kim Thư, cậu rất thiếu tiền à? Tớ nghe nói khi Lan Ly tuyển dụng cậu, tất cả học phí và các chỉ phí linh tinh đều được miễn.”
Lâm Thúy Vân định mở miệng uống đồ uống trong tay, nhưng ngay lập tức đã bị cướp đi Tô Kim Thư nghiêm túc nói: “Bà cô của tớ à, đừng quên cậu vấn là nghệ sĩ giải trí, cậu muốn quay phim chụp.
ảnh thì cần phải kiểm soát chặt chẽ cân nặng. Loại đồ ăn nhiều calo này, ăn ít đi”
Lâm Thúy Vân lập tức