Cùng Nắm Tay Chàng

Lang Gia Vương Phủ


trước sau

Advertisement
Dữu Cảnh Niên đi vào nhị môn vương phủ, dọc theo đường đi nha hoàn bà tử nhìn thấy hắn đều lộ vẻ mặt hoảng sợ rối rít tránh sang một bên, làm như hắn là yêu ma đang chọn người để cắn.

Trong lòng hắn khẽ mỉm cười: Nhìn đi, đây là nhà của hắn! Nếu không phải Lục muội muội còn ở chỗ này, cho dù chết, hắn cũng tuyệt đối không bước vào nơi này một bước.

Đi qua một ngọn núi giả, liền nhìn thấy một ma ma mặc váy áo màu xanh dắt theo một hài tử trắng ngần tầm bảy tám tuổi chơi trượt băng bên cạnh hồ nhân tạo. Đứa nhỏ kia nhìn thấy Dữu Cảnh Niên thì hơi ngẩn ra, sau đó nhảy dựng lên hô một tiếng "Nhị ca"!

Nhũ mẫu lại hoảng sợ đến sắc mặt tái nhợt, một tay che miệng đứa nhỏ kia, "Thập nhất thiếu gia, đây không phải nhị ca ngài! Đi thôi! Đi thôi!" Giống như tránh né ôn thần chạy trốn, mặc cho đứa nhỏ kia giãy dụa như thế nào, cũng không chịu buông nó ra.

Vân Tích tức giận đến toàn thân phát run, muốn bắt ma ma kia về hỏi bà ta một chút, Dữu Cảnh Niên lại đưa tay ngăn hắn lại. Vân Tích nhìn sắc mặt công tử xanh mét, trong lòng chỉ có thở dài một tiếng.

Lục muội muội Dữu Chi Dao ở Đào Nguyệt viên. Nhỏ hơn Dữu Cảnh Niên bốn tuổi, cùng Dữu Lượng, Dữu Cảnh Niên, đều là ruột thịt cùng một mẹ sinh ra. Mẹ ruột của bọn họ, Trương Thị, qua đời không lâu sau khi sinh Dữu Chi Dao. Sau đó Lang Gia Vương Dữu Văn Thái cưới kế thất Lục thị vào cửa, về sau có nhiều nội sủng, bởi vì cơ thiếp đông đảo, cho nên Dữu Cảnh Niên tổng cộng có mười hai huynh đệ, bảy tỷ muội cùng phụ thân.

Trong đó hắn chỉ duy nhất đối tốt với Dữu Chi Dao. Không riêng bởi vì bọn họ cùng một mẹ sinh ra, mà còn bởi vì muội muội này từ nhỏ vận mệnh gian truân, cũng giống như hắn chịu hết khổ sở nhân gian.

Nàng sinh ra đã yếu ớt, vừa sinh ra đã bị hen suyễn, lại giống như Dữu Cảnh Niên, không được phụ thân thích, vẫn bị phụ thân lạnh nhạt. Sinh ra không lâu mẹ kế liền vào cửa, phụ thân lại càng lãnh đạm với nàng, có thể tưởng tượng được tình cảnh của nàng khó khăn cỡ nào.

Thời điểm Dữu Cảnh Niên đi vào Đào Nguyệt viên, đã che dấu vẻ mặt âm trầm đến một chút cũng không nhìn ra. Dữu Chi Dao đang đứng ở cửa viện chờ hắn. Nàng mặc một chiếc áo khoác nhỏ màu đỏ thẫm, váy tám mảnh màu khói ráng, dùng kim tuyến thêu hoa văn mẫu đơn. Khuôn mặt của nàng là màu sắc nhợt nhạt không khỏe mạnh, đôi môi không có chút huyết sắc, mặc dù như vậy, nàng vẫn là một nữ tử có dung mạo cực kỳ xinh đẹp. Có lẽ bởi vì quanh năm bệnh tật, trên người nàng có một cỗ phong thái động lòng người, hết sức thu hút ánh mắt người khác.

"Ca ca! Huynh đã đến rồi!" Thấy Dữu Cảnh Niên đến đúng hẹn, trên mặt nàng ấy lộ ra nụ cười vui vẻ.

"Sao muội có thể đứng ở nơi này. Nơi này gió lạnh, nếu bị gió thổi tới thì làm sao bây giờ? Thân thể muội yếu ớt, làm sao chịu nổi những thứ này!" Đối mặt với muội muội, trong giọng nói của hắn lộ ra sự dịu dàng chưa từng có.

Dữu Chi Dao cười nói: "Hôm nay là mùng năm, muội biết ca ca muốn đến thăm muội, cho nên sớm ra ngoài chờ huynh! Muội ở trong phòng cả ngày, không phải đọc sách, thì cũng là viết chữ, ngột ngạt muốn chết, đi ra hóng gió, tinh thần cũng tốt hơn một chút!" Rất tự nhiên kéo tay ca ca: "Ca ca đã ăn trưa chưa?"

Dữu Cảnh Niên cười nói: "Nếu đã đến Đào Nguyệt viên của muội, tự nhiên phải quấy rầy muội muội một bữa cơm!"

"Vậy muội sẽ tự mình xuống bếp nấu mấy món ăn yêu thích cho ca ca!

"Muội có phần tâm ý này, ca ca cũng đã rất thỏa mãn rồi. Bệnh suyễn của muội mới tốt được không bao lâu, thân thể đang yếu, làm sao có thể để muội tự mình xuống bếp!"

Rốt cuộc không có để cho muội muội tự mình xuống bếp nấu ăn, Dữu Cảnh Niên kéo nàng ngồi xuống nói chuyện: "Mấy ngày gần đây ta bận rộn công việc, bọn họ đối xử với muội có tốt không?"

Dữu Chi Dao biết, cái gọi là bọn họ, không chỉ có ám chỉ kế mẫu Lục thị, mà còn bao gồm cả phụ thân Dữu Văn Thái. Mấy năm nay, nếu không phải có một nhị ca ngoan lệ khắc tinh và mạnh mẽ, chấn nhiếp kế mẫu, chấn nhiếp phụ thân, nàng làm sao có thể có cuộc sống yên ả như bây giờ?

Nàng là một nữ hài thông minh, nàng biết chỗ dựa lớn nhất của mình không phải là cha, mà là nhị ca trước mặt.

Dữu Chi Dao dịu dàng cười nói: "Ca ca đừng lo lắng! Bây giờ muội là quận chúa Vĩnh Phúc được Hoàng thượng khâm phong, bên cạnh lại có Lâm ma ma thái hậu nương nương thưởng xuống, bọn họ sao dám đối xử không tốt với muội chứ?" Loại thần thái an bình bình tĩnh này, đã hóa giải không ít lệ khí của Dữu Cảnh Niên.

Hốc mắt Dữu Chi Dao hơi ươn ướt: "Tất cả những chuyện này, nhờ có ca ca trù tính cho muội. Tấm lòng ca ca đối với cho muội, dù muội có tan xương nát thịt cũng không báo đáp được!" Phong hào của Quận chúa Vĩnh Phúc là Dữu Cảnh Niên mặt dày từ chỗ Hoàng đế cầu được, mà Lâm ma ma, vốn là Thái hậu thưởng cho Dữu Cảnh Niên, Dữu Cảnh Niên lo lắng muội muội ở trong phủ bị người khi dễ, lại chuyển Lâm ma ma cho muội muội. Có mặt mũi của thái hậu nương nương ở đây, luôn có thể vì muội muội ngăn cản một ít minh thương ám tiễn.

Dữu Cảnh Niên khoát tay áo: "Muội là muội muội của ta, ta không che chở cho muội thì ta che chở cho ai? Ai..." Dữu Cảnh Niên thở dài một hơi: "Đáng tiếc đến nay ta vẫn chưa thành hôn, bằng không ta sẽ đón muội ra ngoài, không ở trong vương phủ bát nháo này nữa!"

Mí mắt của Dữu Chi Dao rũ xuống: "Ca ca đừng bận tâm muội nữa, cũng đừng vì muội mà xung đột với phụ thân! Muội ở trong vương phủ, mọi thứ đều ổn!"

Dữu Cảnh Niên rốt cuộc ngăn cản muội muội, không để cho nàng tự mình xuống bếp, Dữu Cảnh Niên kéo muội muội ngồi xuống, cười nói với nàng: "Xem ta mang cho muội cái gì nè!"

Vừa ra hiệu, Vân Tích liền trình lên một quyển sách thật mỏng. Dữu Chi Dao nhận lấy mở ra, trên mặt lập tức lộ ra thần sắc vô cùng vui mừng: "Đây là Trung thư thiếp?"

Dữu Chi Dao bởi vì từ nhỏ đã mắc bệnh suyễn, rất ít khi ra ngoài đi lại, ở trong khuê phòng lấy chữ viết làm niềm vui, đặc biệt thích sưu tầm bảng chữ mẫu của danh gia, quyển Trung thư thiếp này chính là thư pháp của đại gia thư pháp Thọ Tùng tiên sinh tiền triều viết, nàng rất hâm mộ mà chưa từng được nhìn thấy chính phẩm, giờ phút này giống như tiểu hài tử có được đồ chơi kích động đến mặt đỏ bừng.

"Thật sự là bút tích thực của Thọ Tùng tiên sinh?"

"Nếu không phải chính phẩm, làm sao ca ca lại không biết xấu hổ tặng muội!"

Dữu Chi Dao cao hứng đến mặt mày đều sáng lên, kéo cánh tay Dữu Cảnh Niên nói: "Cám ơn nhị ca! Huynh lấy nó từ đâu vậy?" Nàng biết nhị ca vì để cho mình vui vẻ, khắp nơi tìm kiếm những bảng chữ mẫu của các danh gia này, cửa hàng Kiến Khang tốt một chút sớm đã bị hắn đạp nát cánh cửa.

Dữu Cảnh Niên thấy muội muội cao hứng, trong lòng cũng vô cùng vui mừng, chỉ có ở trước mặt muội muội này hắn mới có một chút biểu hiện nhân tính: "Là Thẩm gia phái người đưa tới! Thẩm gia thân là đệ nhất quý tộc thế gia, bối cảnh này đương nhiên không phải là nói chơi." Dữu Cảnh Niên luôn nhìn không nổi những đệ tử sĩ tộc ăn chơi đàng điếm dựa vào thành tựu của tổ tiên kia, chính hắn cũng không có bất kỳ sở thích gì, chỉ là vì muội muội thích mới sưu tầm bảng chữ mẫu của danh nhân, Thẩm Quân cư nhiên cũng có thể nghe được những tin tức này, ngược lại coi như là một nhân vật!

Hai huynh muội thưởng thức Trung thư thiếp trong chốc lát, đồ ăn cũng đã được bưng lên. Đồ ăn cũng không nhiều, nhưng mỗi một món đều là Dữu Cảnh Niên bình thường thích ăn, là Lâm ma ma tự mình nhìn chằm chằm phòng bếp nhỏ làm ra.

Một bữa cơm ăn đến mỹ mãn, tiểu nha hoàn lấy nước cho Dữu Cảnh Niên rửa tay, Dữu Cảnh Niên tới đây bất quá chỉ là tranh thủ thời gian, còn phải nhớ trở về gặp Hoàng đế một lần, liền tính toán đứng dậy cáo từ. Lâm ma ma lại đi vào, bộ dáng muốn nói lại thôi.

Dữu Cảnh Niên sững sờ: "Lâm ma ma có phải có chuyện gì muốn nói hay không?"

Dữu Chi Dao sắc mặt hơi biến đổi, cắt ngang nói: "Ca ca có việc thì mau đi đi! Lâm ma ma làm sao có chuyện muốn nói với huynh."

Muội muội bình thường là một người ôn nhu hiểu ý cỡ nào, không ai biết rõ ràng hơn Dữu Cảnh Niên. Cắt ngang lời nói của hắn như vậy, tất nhiên là có chuyện gì gạt hắn. Dữu Cảnh Niên vén góc áo choàng lên, đại mã kim đao ngồi xuống nói: "Lâm ma ma, cho dù có chuyện gì ngươi chỉ cần nói với ta, tự có bổn công tử làm chủ cho các ngươi!'

Dữu Chi Dao có chút oán trách gọi một tiếng: "Lâm ma ma!"

Lâm ma ma nói: "Lục tiểu thư, thành thân là đại sự cả đời của người, có thể nào không cho công tử giúp người kiểm định một chút! Hảo hảo hỏi thăm bản tính nhân phẩm của đối phương! Lão nô cũng đều là vì tiểu thư mà suy nghĩ mà!"

Dữu Cảnh Niên nghe đến đây lông mày đã nhíu lại, hắn hỏi Lâm ma ma: "Ngươi nói, phụ thân và Lục thị đang làm mai cho muội muội?"

Dữu Chi Dao dậm chân nói: "Hôn nhân chính là lệnh của cha mẹ, lời mai mối, ca ca căn bản không có lý do can thiệp, hiện giờ quan hệ giữa ca ca cùng phụ thân căng thẳng như vậy, cần gì phải bảo ca ca vì ta mà đắc tội với phụ thân?"

Dữu Cảnh Niên xua tay với muội muội: "Muội không cần nhiều lời, chuyện lớn như vậy làm sao ta có thể mặc kệ!" Lại nói với Lâm ma ma: "Nghị thân với công tử nhà ai, ngươi tỉ mỉ nói cho ta biết."

Lâm ma ma nói: "Lão gia cùng thái thái nghị thân cho Lục tiểu thư là gạt Đào Nguyệt viên chúng ta, nếu không phải lão nô ở trong phủ này có nuôi một chút nhân mạch, thì chúng ta đến bây giờ còn chẳng hay biết gì!"

Dữu Cảnh Niên gật gật đầu, khen ngợi: "Ngươi làm rất đúng!" Lâm ma ma này vốn là Thái hậu thưởng cho Dữu Cảnh Niên, Dữu Cảnh Niên chính là xem trọng thủ đoạn lợi hại của bà, làm việc lão luyện lúc này mới chuyển bà cho muội muội, bởi vì là người Thái hậu cho, cho dù phu thê Dữu Văn Thái thấy bà cũng phải kính trọng ba phần, như vậy mới có thể bảo vệ Dữu Chi Dao chu toàn. Chỉ cần nhìn bà có thể đơn thương độc mã bố trí cơ sở ngầm bên cạnh Vương gia và Vương phi, liền biết năng lực của bà không tầm thường.

Dữu Cảnh Niên đi thẳng vào vấn đề nói: "Phụ thân cùng Lục thị muốn gả muội muội đến nhà nào?"

Lâm ma ma nói: "Là Bùi thị Giang Châu!"

"Giang Châu Bùi thị?” Bùi thị cũng là một trong những đại tộc họ Kiều đi theo Tấn Chiêu Đế Nam Độ, Bùi thị Giang Châu tuy rằng thế lực kém hơn tứ đại quý tộc "Thẩm Vương Tạ Hoàn", nhưng bất luận ở trong triều hay là địa phương đều có thực lực không nhỏ, Bùi thị cũng là tộc nổi tiếng "họ Giáp", Lang Gia Vương phủ cùng Bùi gia thông gia cũng được coi như là môn đăng hộ đối. Nghĩ như vậy biểu tình trên mặt Dữu Cảnh Niên liền hòa hoãn lại.

"Đó là vị công tử nào của Bùi gia?" Bùi gia cũng là nhân tài đông đúc, gia tộc xuất hiện lớp lớp danh sĩ, trong thế hệ này công tử trưởng thành ước chừng có hơn hai mươi vị. Nếu từ trong đó chọn một công tử văn võ song toàn, Dữu Canh Kiếp đối với hôn sự này cũng rất vui vẻ.

Lâm ma ma suy nghĩ một chút, trả lời: "Nói là Thập Thất công tử! ”

"Thập Thất công tử?" Dữu Cảnh Niên cùng mấy vị công tử xuất sắc của Bùi gia như Thất thiếu gia, Cửu thiếu gia, Thập Nhất thiếu gia đều có chút tiếp xúc, nhưng vị Thập Thất công tử này, hắn tựa hồ cũng chưa từng thấy qua, cũng không có bất kỳ ấn tượng gì. "Chờ ta trở về, cẩn thận điều tra chi tiết Thập Nhất công tử này!"

Vừa quay đầu lại thấy thằng nhóc sai vặt Vân Tích bên người có vẻ mặt như gặp quỷ. Trong lòng Dữu Cảnh Niên dâng lên một dự cảm không tốt: "Ngươi có biết Bùi Thập Thất không?"

Vân Tích bỗng quỳ xuống, lớn tiếng hô to: "Công tử, Bùi Thập Thất này, không gả được đâu!"

Truyện convert hay : Thiên Tài Thần Y Hỗn Đô Thị

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện