Cưng Chiều Vợ Tối Cao: Em Dám Bỏ Trốn

Chương 290: Không Cho Khi Dễ Mẹ Tôi


trước sau

Advertisement


Lạc Thiên Uy mang theo Bùi Địch đi Pháp, để mẹ con Lạc Tích Tuyết ở lại trong nước, cố ý dặn dò Uy Mục cẩn thận chăm sóc họ.

Mới tách ra một buổi tối, Lạc Tích Tuyết đã bắt đầu có chút nhớ nhung hắn.

Không biết tại sao, trong lòng cứ có cảm giác trống rỗng, đứng ngồi không yên.

Cô không biết mình tại sao phải có cảm giác này nữa, Thiên Uy rõ ràng là em trai của cô à? Cô tại sao có thể đối với em trai mình có cảm giác đó chứ?

Đang suy nghĩ một bóng dáng nho nhỏ thò đầu ra, là Băng Băng.

Xem ra tối nay người tịch mịch không chỉ có mình cô.

Đứa nhỏ này trước kia đều là Bùi Địch dỗ ngủ, hôm nay anh trai không có ở đây, nhóc một người không ngủ được, thừa dịp người làm nữ không chú ý, len lén chạy tới phòng Lạc Tích Tuyết nhìn mẹ một chút.

Lạc Tích Tuyết mê mang con ngươi nhìn cô gái nhỏ, trong lòng có loại cảm giác than thiết không nói ra được.

"Tại sao còn không đi ngủ?" Cô hỏi tiểu Băng băng, trong mắt lộ ra ân cần.

"Con đói bụng!" Tiểu Băng băng che bụng của mình, cong miệng cười.

Lạc Tích Tuyết gật đầu, giật mình kinh ngạc trong chốc lát, dắt tay tiểu Băng băng: "Đi, ta dẫn con xuống lầu ăn chút gì đó!"


Tiểu Băng băng ngẩng mặt lên, mỉm cười vui vẻ.

Hai mẹ con mới ra cửa, chỉ nghe thấy lầu dưới truyền đến một giọng nữ bén nhọn.

Tiểu Băng băng lập tức kéo kéo vạt áo Lạc Tích Tuyết, nhíu lại lông mày nhỏ nhắn: "Mẹ, dì tới, con không thích dì kia!"

"Dì? Dì nào?" Lạc Tích Tuyết nghi ngờ nhìn về phía con gái, lôi kéo tay nhỏ bé của cô nhóc đi xuống lầu dưới.

Tiểu Băng băng chu cái miệng nhỏ nhắn ba, nhắc tới dì trong mắt liền một mảnh chán ghét: "Dì là thư ký của ba, mỗi ngày đều quấn ba, dì không thích Băng Băng, Băng Băng cũng không ưa thích dì, ngay cả anh cũng rất ghét dì đấy."

"Thư ký?" Lạc Tích Tuyết nhíu nhíu mày, chẳng lẽ Lạc Thiên Uy cùng thư ký còn có quan hệ mập mở không rõ sao?

"Quản gia, Uy đâu? Tôi đã một ngày không thấy anh ấy, nơi này còn có mấy phần tài liệu chờ anh ấy thẩm phê đấy." Trì Nhược Huân tô màu son đỏ chói, đôi giày cao gót màu đen, quần cực ngắn, mặt không kiên nhẫn đứng ở trong phòng khách hỏi.

Quản gia chỉ có thể qua loa: "Chủ nhân đi ra ngoài làm việc, không ở trong nhà!"

"Làm việc? Làm chuyện gì?" Trì Nhược Huân hoài nghi hỏi: "Tôi chính là phụ tá kiêm thư ký của anh ấy, anh ấy có chuyện gì mà tôi không biết?"

"Này" Quản gia có chút khó xử, lão bản đã phân phó không thể tùy tiện tiết lộ hành tung.

Đang lúc ấy thì Lạc Tích Tuyết dắt Băng Băng tới,"Quản gia, xảy ra chuyện gì?"

"Đại tiểu thư, vị tiểu thư này muốn tìm thiếu gia!" Quản gia dựa theo Lạc Thiên Uy lúc đi có phân phó, kêu Lạc Tích Tuyết tiểu thư.


Lạc Tích Tuyết hướng quản gia mỉm cười gật đầu, xoay người đối với Trì Nhược Huân nói: "Xin chào, em trai của tôi có thể đi ra ngoài làm việc, không bằng cô ngày mai trở lại xem một chút."

"Em trai?" Trì Nhược Huân khó có thể tin: "Cô tại sao gọi Lạc Thiên Uy là em trai?"

"Hắn không phải là em trai của tôi sao?" Lạc Tích Tuyết không hiểu buồn bực nói.

Trì Nhược Huân cười lạnh: "Các ngươi đã sớm không phải quan hệ chị em? Giả bộ cái gì?"

"Không phải quan hệ chị em?" Lạc Tích Tuyết trong mắt hiện ra nhất mạt nghi ngờ, tâm giống như bị cái gì đánh xuống, trong đầu thoáng qua đoạn ký ức rời rạc.

"Đúng vậy a, nếu không phải là cô không biết thẹn, quyến rũ em trai của mình, tôi làm sao sẽ chỉ làm thư ký của Uy đơn giản như vậy? Tôi và anh ấy từ nhỏ cùng nhau lớn lên, đã nhiều năm như vậy vẫn chỉ có tôi ở bên cạnh anh ấy, nếu không có cô, anh ấy đã sớm là của tôi! !" Trì Nhược Huân tức giận bất bình, đem đè nén ở đáy long bấy lâu nay nói ra hết.

Lạc Tích Tuyết khiếp sợ, sắc mặt chỉ một thoáng trở nên tương đối khó nhìn: "Cô, cô ở đây nói gì? Tôi quyến rũ em trai của mình?"

“Thì sao, Lạc Tích Tuyết? Dám làm còn không dám thừa nhận, cô cùng Lạc Thiên Uy cũng không biết lên giường bao nhiêu lần rồi, đứa nhỏ này chính là nghiệt chủng của cô cùng anh ấy! !" Trì Nhược Huân ánh mắt oán hận trừng hướng Lạc Tích Tuyết, hết sức đùa cợt.

Nghe được cái từ nghiệt chủng này, Lạc Tích Tuyết cảm thấy tâm đau vô cùng, co quay đầu nhìn Băng Băng bên cạnh, trong đầu xẹt qua một màn Chiêm Mỗ Tư ở trên người cô, nhất thời chỉ cảm thấy máu cả người cũng đọng lại.

"Không, không phải vậy, không phải như vậy ——" cô đau rống, gương mặt trắng bệch như tờ giấy, ôm chặt lấy đầu, nhức đầu không dứt.

Thấy vẻ mặt khổ sở của Lạc Tích Tuyết, khóe mắt Trì Nhược Huân nụ cười càng đậm, cô ta cho là mình đã bắt được điểm chí mạng của Lạc Tích Tuyết, liền hung hăng tấn công cô.

"Cô người đàn bà đê tiện tán tận lương tâm, là cô quyến rũ Thiên Uy, sinh ra nghiệt chủng, là cô! !" Trì Nhược Huân cố ý bức bách hướng phía cô quát.


Nói xong, cô sợ Uy Mục sẽ đuổi tới đây, phát hiện cô cố ý kích thích Lạc Tích Tuyết, xoay người liền chuẩn bị rời đi, nhưng không có ngờ tới tiểu Băng băng không biết từ nơi nào tìm đến một cây súng nước, đối với Trì Nhược Huân không ngừng xạ kích.

"Phụ nữ xấu, khi dễ mẹ tôi, tôi muốn nói cho ba, để ba cho cô nghỉ việc." Băng Băng không ngừng lấy súng nước bắn cô ả, trong miệng tức giận kêu.

"Băng Băng, a, đửa trẻ hư, thế nhưng lấy nước phun ta." Trì Nhược Huân vừa né tránh , vừa kêu to, Băng Băng lại theo sát cô ả không nghỉ.

Quản gia không còn kịp nữa ngăn cản, hai người bọn họ đã đuổi theo chạy đến trong sân rồi, hắn gọi tới một nhóm người, một lớp đi chăm sóc Lạc Tích Tuyết, một tốp khác đi theo đứa bé.

Chờ Uy Mục nhận được thông báo chạy tới, Trì Nhược Huân bị Băng Băng phun một thân nước, ở trong sân kêu to. Chỉ là Băng Băng cũng là con của Lạc Thiên Uy, cô ta cũng không dám trừng phạt nhóc.

Nhưng điều làm bọn họ lo lắng nhất là —— Lạc Tích Tuyết mất tích!

"A, đồ đàn bà đê tiện đó, tốt hơn là hãy biến đi thật xa!!" Nhìn người trong phòng đang nóng nảy tìm kiếm, Trì Nhược Huân khinh thường nói.

"Trì Nhược Huân, cô có phải hay không điên rồi? Muốn cho lão bản biết, là cô cố ý kích thích Lạc Tích Tuyết, cô không phải muốn chết chứ?" Uy Mục một tay kéo lấy Trì Nhược Huân, lòng như lửa đốt quát.

"Tôi không có nói sai!" Trì Nhược Huân lơ đễnh, ngoan hạ tâm lai: "Bọn họ vốn chính là quan hệ chị em, tôi chỉ để cho cô ta biết rõ điều này hơn thôi, huống chi tôi thật vất vả mới đợi đến cơ hội này, Lạc Tích Tuyết không đi, tôi đây cả đời cũng không có cơ hội!"

"Trì Nhược Huân, cô chừng nào thì mới có thể thanh tỉnh một chút, lão bản đối với phu nhân có dụng tâm, đã nhiều năm như vậy cô không phải là không nhìn ra, tại sao còn phải chui vào cái rừng sâu chết tiệt này? Tôi thật không hy vọng cô trở thành Tống Khuynh Vũ thứ hai!" Uy Mục thành tâm thực lòng khuyên nhủ cô ta, cố gắng thuyết phục cô ta từ bỏ suy nghĩ này!

Nhưng Trì Nhược Huân lại cứng rắn hất tay của hắn ra, oán độc nói: "Uy Mục, tôi hiểu biết rõ anh vẫn thầm mến tôi, nhưng mà anh không phải là người đàn ông tôi muốn, Trì Nhược Huân tôi tự nhận là không thể so với bất kỳ nữ nhân nào kém hơn, ngay cả Tống Khuynh Vũ năm đó cũng có thể cùng Tôn chủ ở chung một chỗ hai năm, tôi tại sao lại không thể? Tôi không kỳ vọng Tôn chủ lấy tôi, tôi chỉ là hy vọng có thể ở bên cạnh anh ấy, dù không có danh phận tôi cũng nguyện ý!"

"Nếu như cô thật là nghĩ như vậy, thì không nên kích thích Lạc Tích Tuyết, cô biết cô ấy có bệnh, hiện tại lại mất tích, hậu quả này có bao nhiêu nghiêm trọng cô biết không?" Uy Mục dùng sức lắc lắc bả vai của cô ta, ý đồ kêu tỉnh người phụ nữ cố chấp này.

"Tôi chính là biết cô ta có bệnh, mới cố ý nói như vậy!" Trì Nhược Huân rống lên, thoáng qua trong mắt nhất mạt khắc sâu không cam lòng: "Cô ta đi ra ngoài, bị xe đụng chết, hay bị bọn buôn người bắt cóc đều tốt, tóm lại cô ta không cần xuất hiện trước mặt Tôn chủ nữa, đây mới là kết quả tôi muốn nhin thấy nhất!"

"Nhược Huân, nếu để cho Tôn chủ biết là cô hại Lạc Tích Tuyết, Tôn chủ sẽ giết cô! !" Uy Mục quả thật không thể tin được, cô ta sẽ có ý nghĩ như vậy, đối với cô ta vừa là tức giận, vừa là lo lắng.


"Tôn chủ sẽ không biết, chỉ cần anh không nói cho anh ấy biết, anh ấy cũng sẽ không biết!" Trì Nhược Huân trong đầu thoáng qua một ý niệm điên cuồng, ánh mắt van xin nhìn về Uy Mục: "Uy Mục, đây là cơ hội cuối cùng của tôi, cầu xin anh, giúp tôi! Tôi hiểu biết rõ những người giúp việc kia tất cả nghe theo anh, chỉ cần anh không nói, Tôn chủ cũng sẽ không biết!"

Uy Mục lắc đầu một cái, nhìn Trì Nhược Huân trong mắt là một mảnh bi ai: "Nhược Huân, cô quá ngây thơ rồi, dù tôi nguyện ý giúp cô, mới vừa rồi cô ở đây trong phòng khách nói, toàn bộ đều được lưu ở màn hình giám sát, mà các màn hình giám sát chỉ có phòng của lão bản mới thấy được, chúng ta không vào được! Hiện tại cách duy nhất có thể giúp cô , chính là mau tìm Lạc Tích Tuyết về, đồng thời đem cô len lén đưa đi, chuyện khác cô không phải si tâm vọng tưởng, tôi không hy vọng cô có chuyện! !"

Trì Nhược Huân thân thể run lên, cô ta tuyệt vọng nhắm mắt lại, không nghĩ tới Lạc Thiên Uy đối với người phụ nữ kia bảo vệ đến tình trạng này.

Chỉ là cô không cam lòng, thật rất không cam long.

Vì vậy, thừa dịp Uy Mục không chú ý, cô ta len lén gọi điện thoại ột người.

"Mặc Cảnh, Lạc Tích Tuyết đã từ Lạc gia chạy ra ngoài, có thể hay không tìm được cô ta, nhờ vào anh đó!"

Nói xong, cô cúp điện thoại.

Cô biết Mặc Cảnh một mực âm thầm dò thăm vị trí Llạc Tích Tuyết, nếu như Mặc Cảnh có thể trước một bước tìm được Lạc Tích Tuyết, mặc dù cô không ra tay, cũng có thể để cho bọn họ tách ra.

Lạc Thiên Uy sau khi trở lại, liền chạy thẳng tới phòng ngủ của Lạc Tích Tuyết, hắn lo lắng ánh mắt nhanh chóng ở trong phòng liếc nhìn một vòng, trên ghế sa lon, trên giường, trên bàn sách, thậm chí trong phòng tắm hắn cũng cẩn thận tìm, tất cả cũng không có bóng dáng của cô.

"Phu nhân đâu?" Trong lòng hắn bất an mãnh liệt, hướng quản gia rống to.

Trong biệt thự tất cả mọi người đểu rất lo lắng, nhất là nhưng người phụ trách chăm sóc Lac Tích Tuyết, chân cũng hù dọa mềm nhũn.

Tiểu Băng băng không biết từ nơi nào đã chạy tới, nhào vào trong ngực cha: "Ô ô, cha, cô ta ép mẹ bỏ đi !"



trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện