Cưng Chiều Vợ Tối Cao: Em Dám Bỏ Trốn

Chương 18: Buông tôi ra


trước sau

Advertisement

Một chiếc xe tải do khúc quanh đột nhiên lao ra, Lạc Thiên Uy vội vàng đạp thắng xe, chiếc lamboghini xoay tròn một vòng, trên mặt đất lưu lại một đường cong đẹp đẽ.

Lực tác động mạnh làm cho cả thân thể của Lạc Tích Tuyết sắp văng ra ngoài cửa sổ, may là trong thời khắc sinh tử ấy Lạc Thiên Uy đã kịp thời đem cô ôm vào trong ngực thật chặt. Hắn thậm chí còn không có quan tâm đến mạng sống của mình mà theo phản xạ có điều kiện lo bảo vệ cô sợ cô bị thương.

"Chuyện gì xảy ra vây?"

Lạc Tích Tuyết thật vất vả mới định thần lại, còn chưa rõ chuyện gì xảy ra chỉ thấy mình đang bị vây kín trong lòng ngực nam tính, cô không khỏi nẩng đầu lên hỏi.

"Không sao, chẳng qua là có một chiếc xe chạy ẩu thôi". Lạc Thiên Uy đem cô ôm chặt trong ngực, ngửi mùi hương nhàn nhạt trên tóc cô trong mắt lóe lên sự ảo não.

Nếu như không phải vừa rồi hắn mất hồn thì cũng sẽ không xảy ra sự tình như vậy, làm cho bọn họ xíu nữa là mất mạng.

Hắn như dùng toàn bộ sức lực mà ôm lấy lạc Tích Tuyết, làm cô hô hấp có chút khó khăn, cô thở hổn hển khó khăn nói:"Thiên Uy, mau buông chị ra, chị không thở được'.

lạc Thiên Uy hơi buông lỏng cô ra một chút, lại như cũ không có ý định buông cô ra , hắn lưu luyến thân thể của cô, cảm nhận thân thể ấm áp của cô loại cảm giác này làm cho hắn tham luyến không thôi.

"Tích Tuyết" thanh âm của hắn khàn khàn, vươn tay muốn chạm vào khuôn mặt cô nhưng lại bị cô theo bản năng né tránh.

"Em làm gì đấy, Thiên Uy?" Lạc Tích Tuyết không hiểu hành động quái dị này của hắn, cảnh giác nhìn hắn, kéo dài khoảng cách giữa cô và hắn.

Không biết có phải cô suy nghĩ nhiều không sao cô có cảm giác ánh mắt Lạc Thiên Uy nhìn cô lúc nãy rất nóng bỏng, không giống như em trai quan tâm chị gái,
Advertisement
có mấy phần mập mờ gì đó mà cô không thể nào giải thích được.

Lạc Thiên Uy ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm vào gương mặt xinh đẹp của cô, con ngươi tĩnh mịch thâm thúy khó dò, khóe miệng hắn giơ lên, cúi người lại gần cô.

"Lạc Tích Tuyết, chớ quên thân phận của cô tại bữa tiệc tối nay la bạn gái của tôi." Hắn chống lại ánh mắt của cô trong giọng nói có sự uy nghiêm khó kháng cự lại.

Nói xong hắn liền nổ máy xe chạy vào bóng đêm.

Lạc Tích Tuyết chớp đôi mi xinh đẹp như cánh bướm, trong con ngươi thoáng qua tia lúng túng, cô thở sâu, điều chỉnh lại nhịp tim.

"Chị biết rồi". cô bình tĩnh đáp lại trong mắt hiện ra sự phức tạp khó lý giải.

Bữa tiệc tráng lệ trong đại sảnh, đèn trang trí trên trần nhà tở ra ánh sáng nhu hòa, tiếng đàn dương cầm vang lên, khắp nơi đều là những tân khách mặc những bộ dạ phục đẹp đẽ, rượu thơm món ngon, phong phú đa dạng. Các vị khách đang trò chuyện vui vẻ, rõ ràng đây là tầng lớp thượng lưu.

Lạc Tích Tuyết vòng tay Lạc Thiên Uy bước vào hội trường.

Bọn họ vừa mới tiến vào phòng, tất cả mọi người đều im lặng cùng nhau đưa mắt về phía đôi nam nữ có diện mạo hơn người này.

Nam anh tuấn, nữ xinh đẹp trông bọn họ thật đẹp đôi.

"Tổng giám đốc Lạc!" Lạc Thiên Uy vừa đến đã có người đến chào hỏi. Mặc dù hắn chỉ có 16 tuổi nhưng năng lực lại hơn người cùng thủ đoạn kinh doanh rõ ràng, trên thương trường mọi người ít nhiều đều nể hăn.

Advertisement

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện