Cục Cưng, Ôm Cái Nào!

Bắt Cóc (2)


trước sau

Advertisement
Ánh sáng chói mắt khiến Ninh Hề Nhi phải nhắm mắt lại, một lúc sau mới thích ứng được.

Tay chân cô bị dây thừng trói chặt, nhìn xung quanh, cô phát hiện mình đang ở một nơi giống như nhà kho bỏ hoang.

Rất cũ nát và bẩn thỉu.

Gần đó có đặt một bộ bàn ghế sô pha, mấy tên lưu manh mặc áo đen đang chen chúc xung quanh một cô gái ngồi giữa như một nữ hoàng, đó là Diệp Kiều Kiều.

Chết tiệt, chẳng lẽ cô ả lại quấn quýt với Anh Long kia nữa sao?

"Chị Kiều Kiều! Con nhóc ấy tỉnh rồi!" Một tên đàn em nịnh hót chạy tới bên cạnh Diệp Kiều Kiều.

Diệp Kiều Kiều hừ một tiếng, khuôn mặt xinh đẹp hiện lên vẻ căm hận, cô ả vừa đi trên đôi giày cao gót vừa lắc mông, sau đó nhấc cằm Ninh Hề Nhi lên, miệng nói, "Ninh Hề Nhi, không ngờ mày cũng có ngày này!"

Ninh Hề Nhi cắn môi, mặt mày tái nhợt, nước mắt lăn dài trên khuôn mặt trắng nõn tinh xảo, trông có vẻ như tinh thần cô không ổn định cho lắm.

"Cô muốn làm gì?"

Diệp Kiều Kiều vênh váo hống hách nói: "Tất nhiên là cho mày sống không bằng chết rồi! Con khốn!"

Một cái bạt tai như trời giáng quăng lên mặt Ninh Hề Nhi.

Khuôn mặt Ninh Hề Nhi bị tát nghiêng sang một bên khiến đầu cô choáng váng ong ong, đau thấu cả linh hồn.

"Diệp Kiều Kiều, cô quên rồi à, tôi có vị hôn phu, nếu tôi xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn thì anh ấy sẽ tha cho cô sao?"

Ninh Hề Nhi cố gắng bình tĩnh và thương lượng một cách logic nhất với Diệp Kiều Kiều.

"Mày tưởng tao không nghĩ tới chuyện đó à?" Diệp Kiều Kiều nở nụ cười chế nhạo, "Yên tâm đi, vị hôn phu của mày chắc chắn sẽ không thèm để ý tới mày nữa đâu! Một đứa con gái dơ bẩn như mày thì dù có chết cũng là đáng đời! A Hổ, A Hào, tao tặng cho tụi bay con khốn này đó, muốn chơi kiểu nào thì cứ thả sức mà chơi!"

Diệp Kiều Kiều dám làm chuyện này là vì… lần trước nữ sinh mặt tàn nhang ở trước cửa trung tâm thương mại kia đã gợi ý cho cô ả vài điều.

Nữ sinh đó bày mưu đặt kế, bảo cô ả đi
Advertisement
tìm Anh Long khích bác châm dầu vào lửa, sau đó cho người bắt cóc Ninh Hề Nhi, rồi…

Diệp Kiều Kiều nở nụ cười ác độc, tóm lại Ninh Hề Nhi giờ đã nằm trong tay cô ả rồi.

"Anh Long, sao anh lại tới đây!" Một tên lâu la đang canh gác bên ngoài kinh ngạc thốt lên.

Một người đang đẩy xe lăn đi tới, trên xe lăn có một người đàn ông bị bó bột.

Người đàn ông đó trông như một cậu ấm ăn chơi với vẻ ngoài vô cùng lưu manh, ánh mắt gã láo liên đảo qua đảo lại, sau đó nhìn chằm chằm Ninh Hề Nhi.

Sâu trong ánh mắt hiện lên vẻ choáng ngợp.

Trước đây, trong lúc quen người bạn đó của Ninh Hề Nhi, gã đã không chỉ một lần tơ tưởng tới cô, nhưng dù là tặng hoa hay mua cơm, Ninh Hề Nhi đều không thèm để ý đến gã.

Bây giờ Ninh Hề Nhi đã rơi vào tay gã…

"Anh Long! Anh tới sao không nói với người ta một tiếng chứ!" Diệp Kiều Kiều mỉm cười bước tới, còn cố ý kéo trễ áo xuống để lộ phần ngực nhấp nhô ẩn hiện bên dưới.

"Đi ra chỗ khác đi!" Loại hàng này gã đã chơi chán từ lâu rồi, gã cho người đẩy mình đến trước mặt Ninh Hề Nhi, mặt nở nụ cười xấu xa, "Ninh Hề Nhi, lâu rồi không gặp."

Sắc mặt Ninh Hề Nhi tái nhợt, cơ thể không ngừng run lẩy bẩy.

Vẻ yếu đuối của cô lại càng kích thích lòng chinh phục của đàn ông.

Anh Long liếm môi nói, "Chỉ cần em đồng ý làm người phụ nữ của anh, hầu hạ anh thật tốt, thì anh sẽ thả em ra, chịu không?"

Diệp Kiều Kiều không cam lòng nói với giọng đầy uất ức, "Anh Long, thứ khốn nạn như Ninh Hề Nhi sao có thể xứng với anh! Không biết cô ta đã bị bao nhiêu người cưỡi rồi."

"Mày im ngay cho ông!" Anh Long bực mình xua tay, "Còn ngẩn ra đó làm gì, m* nó cút ngay cho ông!"

Diệp Kiều Kiều như bị sét đánh ngang tai, sững sờ đứng yên như hóa đá.

Ánh mắt cô ả nhìn Ninh Hề Nhi chứa đầy thù hận!

Advertisement

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện