Cục Cưng, Ôm Cái Nào!

Vợ Của Tôi, Tôi Xót (3)


trước sau

Advertisement
Editor: Nguyetmai

Lục Thanh Hà bất mãn nói: "Coi như là vậy, nhưng đó cũng chỉ là hiểu lầm, một ly rượu mà thôi, còn có thể làm loạn gây ra án mạng à? Nhất định là khâu nào đó xảy ra vấn đề, hai đứa trẻ mới có thể nằm cùng một chỗ..."

Ninh Cảnh Thâm âm trầm nói: "Được rồi, chuyện này đến đây là kết thúc!"

Ninh Hề Nhi yên lặng lắng nghe, trong lòng cô, Ninh Cảnh Thâm càng ngày càng nực cười.

Hóa ra đây là bố của cô.

Hóa ra cô lùi lại một bước, không phải để đổi lấy một gia đình hòa thuận, mà là chính là sự được nước lấn tới của bọn họ!

"Đến đây là kết thúc?" Kỷ Dạ Bạch nhấn mạnh từng chữ, khớp xương nổi rõ khi ngón tay hắn siết cái ly trong tay, điều khiến mọi người bất ngờ là, hắn hung bạo quăng cái ly đi!

Tiếng vang của thủy tinh khiến người ta kinh hãi, chiếc ly vỡ làm năm sáu mảnh!

"Ninh Hề bị dị ứng với đồ có cồn, cần tôi phổ cập kiến thức thường thức cho các người không? Dị ứng cồn, người bị nhẹ thì nổi mẩn đỏ, cổ họng sưng lên! Nghiêm trọng hơn, thì có thể sẽ khó thở, nếu không cấp cứu kịp thời sẽ mất mạng!" Ánh mắt hắn sắc bén: "Tôi hỏi các người, nếu Ninh Hề uống hết một ly nước trái cây có cồn cô đọng này, liệu hôm nay cô ấy có sống nổi không? Hả?"

Cung Tu bất bình nói theo: "Hề Nhi đã nói cô ấy dị ứng với rượu cồn, tại sao còn làm vậy?"

Lục Thanh Hà mắng: "Con im đi!"

Ninh Hề Nhi ho khan mấy tiếng, nhảy xuống giường, đôi mắt trong trẻo hiển hiện vẻ đau thương, ánh nhìn của cô khiến Ninh Cảnh Thâm nghẹn lại không thể thở nổi.

Hóa ra, trong những năm ông không quan tâm tới Ninh Hề Nhi, cô đã sớm lớn lên xinh đẹp như vậy, y hệt mẹ cô.

"Hề Nhi..." Người từng đối mặt với mọi dự án tiền tỷ không hề nao núng, Ninh Cảnh Thâm lúc này lại có chút luống cuống: "Xin lỗi con, bố không biết con bị dị ứng rượu cồn..."

Ninh Hề Nhi hít sâu một cái, run rẩy nói: "Bố có biết con hâm mộ những người có bố mẹ bên cạnh lắm không? Bố có biết khi bị bệnh, con chỉ mong bố có thể tới thăm con một lần không? Bố có biết khi có người hỏi có phải con không có cha mẹ, con lúng túng nhường nào không?"

Ninh Cảnh Thâm: "Hề Nhi à..."

"Bố không biết, cái gì cũng không biết." Ninh Hề Nhi ngước khuôn mặt nhỏ nhắn lên: "Trên quãng đường trưởng thành của con, bố đã vắng bóng nhiều năm rồi. Con rất sợ, con sợ con không thể làm một đứa con gái tốt, con sợ con ngu dại sẽ làm liên lụy đến bố, con sợ con tự do buông thả sẽ phiền đến bố, con sợ con chống đối sẽ khiến bố đau lòng, con sợ con làm không tốt, không xứng làm con gái nhà họ Ninh."

"Nhưng là, bây giờ con đã hiểu hết rồi, duyên phận giữa người với người không thể bắt ép. Dù là tình yêu, tình bạn hay tình thân."

"Con khống muốn mang họ Ninh nữa, không muốn làm con gái của bố. Không phải bố không cần con, mà là con, không cần bố nữa!"

Ninh Cảnh Thâm bàng hoàng, đây là lời con gái ngoan ngoãn của ông sẽ nói sao?

Lục Thanh Hà vốn có thành kiến sẵn với Ninh Hề Nhi, bây giờ càng thêm khinh thường cô.

Không phải chỉ mới nói vài câu thôi à? Có cần làm ra tới mức này không?

Dị ứng rượu sẽ mất mạng? Không phải con nhóc này vẫn đang khỏe mạnh đứng đây à?

"Dù nói thế nào, Cảnh Thâm vẫn là cha con! Con đừng có quá đáng!" Lục Thanh Hà cứng nhắc khiển trách, Ninh Hề Nhi quay sang, nhìn bà ta cười ôn hòa: "Xin hỏi, bà là ai?"

"Mẹ là mẹ con!" Lục Thanh Hà sắp bị cô chọc tức chết, con nhỏ này tỏ thái độ gì vậy!

"Xin lỗi, tôi chỉ có một người mẹ, mẹ đang ở trên trời rồi." Ninh Hề Nhi nói cực nhanh, rồi ngay sau đó tát Lục Thanh Hà một cái: "Một cái tát này… Tôi! Trả! Cho! Bà!"


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện