Cục Cưng, Ôm Cái Nào!

Vợ Của Tôi, Tôi Xót (2)


trước sau

Advertisement
Editor: Nguyetmai

Chất giọng cậu thiếu niên trầm thấp, mang theo đầy lửa giận, mây đen giăng đầy khuôn mặt tuấn lãng, áp bức Lục Thanh Hà và Ninh Cảnh Thâm, khiến cả hai nghẹn họng không cất nổi lời.

Kỷ Dạ Bạch cười nhạt: "Leo lên giường? Ninh Hề Nhi có tôi rồi, bà cảm thấy cô ấy thèm để mắt tới con trai bà à?"

Lục Thanh Hà: "..."

Đúng là vậy, Cung Tu dù rất ưu tú, rất đẹp trai, nhưng nếu so với Kỷ Dạ Bạch gia thế kinh người, thì thật ra vẫn còn thua kém!

Nói cách khác, Kỷ Dạ Bạch ngoài mặt giễu cợt Cung Tu, nhưng lại chính là vả vào mặt Lục Thanh Hà!

Người ta có bạn trai tốt đến thế, ai mà thèm con trai bà?

Ninh Cảnh Thâm rốt cuộc vẫn bênh vợ mới của mình, ông ta nhíu mày nói: "Kỷ Dạ Bạch, cháu tỏ thái độ với người lớn thế mà được à? Chú là bố của Hề Nhi, chú còn chưa chấp nhận cháu, cháu lại dám láo xược trước mặt chúng ta?"

Kỷ Dạ Bạch liếc nhìn, ánh mắt hắn càng tối đi, hắn giận dữ bật cười: "Bố? Tiếng này, ông xứng chắc?"

"Cháu có ý gì!" Ninh Cảnh Thâm nổi giận.

"Ông có biết từ lúc học cấp II đến giờ, Ninh Hề Nhi đã vào viện bao nhiêu lần không? Lúc cô ấy ốm nặng tưởng chết, ông đang ở đâu? Lúc cô ấy đau quá trốn vào chăn khóc, ông ở đâu? Lúc cô ấy buộc phải nghỉ học, bị bạn bè cười nhạo, ông ở chỗ nào?" Kỷ Dạ Bạch gay gắt: "Ông biết sức khỏe hiện tại của cô ấy yếu đến mức nào không? Ngay cả việc ở bên cạnh bầu bạn cơ bản nhất cũng không làm được, dựa vào đâu mà ông cảm thấy một người bố như ông không thẹn với lương tâm?"

Ninh Cảnh Thâm á khẩu không trả lời được.

Những năm qua, ông luôn bộn bề đắm chìm trong sự nghiệp bận rộn, cho nên với đứa con gái này, quả thật đã sơ sót quá nhiều...

Ngoài cửa vang lên một giọng nói khẽ: "Cậu Hai, đã điều tra xong mọi chuyện rồi."

"Vào đi." Kỷ Dạ Bạch nghiêm mặt lạnh lùng, khoanh tréo tay
Advertisement
trước ngực: "Trước lúc tôi đến, đã cử người điều tra chuyện này. Nếu không liên quan tới Ninh Hề Nhi..."

Hắn hơi ngừng lại: "Vợ của tôi, tôi xót! Ai khiến cô ấy ấm ức, tôi tuyệt đối sẽ giúp cô ấy hả giận!"

Sắc mặt Lục Thanh Hà trắng bệch, nhưng vì kiêng dè thân phận Kỷ Dạ Bạch, bà ta không dám đối xử với hắn như với Ninh Hề Nhi.

Một người đàn ông trung niên bước tới, cung kính cúi chào Kỷ Dạ Bạch: "Cậu hai, dù camera của nhà hàng bị người khác phá hỏng, nhưng có một camera ở góc chết không bị phát hiện, cho nên chụp được một ít hình ảnh... Chúng tôi phát hiện, có một nhân viên phục vụ đã đưa cô Ninh bị say rượu tới căn phòng này... Người phục vụ kia đang ở bên ngoài, cô ta đã khai, có người sai cô ta làm như vậy!"

Cung Tu vội vàng hỏi: "Đó là ai?"

Người đàn ông liếc qua anh ta, dùng chất giọng khàn khàn thong thả thông báo: "Là người của nhà họ Lục."

Ông ta nói đến đó thì ngừng, Lục Thanh Hà đứng ngồi không yên: "Không phải ông đang bôi nhọ nhà họ Lục chúng tôi đấy chứ? Người nhà họ Lục chúng tôi sao có thể làm ra loại chuyện này!"

Người đàn ông mang ánh mắt lạnh lùng, lấy ra một cái ly, bình thản nói: "Đây là chiếc ly tìm thấy trong thùng rác, bên trong còn sót lại nước trái cây cô Ninh từng uống, trải qua kiểm tra bước đầu, chúng tôi phát hiện, trong đó có chất cồn cô đọng, ảnh hưởng hơn rượu trắng phổ thông gấp mấy lần. Mà ly nước trái cây này, là do người nhà họ Lục đưa cho cô Ninh."

Sắc mặt Kỷ Dạ Bạch hoàn toàn sa sầm: "Bọn họ còn để Ninh Hề Nhi uống rượu?"

Advertisement

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện