Cục Cưng, Ôm Cái Nào!

Để Tôi Trở Thành Chỗ Dựa Cho Cậu (1)


trước sau

Advertisement
Editor: Nguyetmai

Tiêu Hi Thần liếc xung quanh, chọn Ninh Hề Nhi dễ nói chuyện nhất để ra tay: "Chị dâu, chị có biết đường không?"

"Heo thì làm sao biết đường được, chỉ sợ ngay cả Đông, Tây, Nam, Bắc cũng không phân biệt được ấy." Kỷ Dạ Bạch cười nhạo.

Ninh Hề Nhi trừng mắt lườm hắn: "Ai bảo tôi không phân biệt được! Trên Bắc dưới Nam, trái Tây phải Đông!"

Có lẽ giọng điệu cô quá hùng hồn khiến ba người họ ngẩn ngơ chốc lát, sau đó đồng loạt phì cười.

"Ha ha ha ha... Chị dâu, chị đúng là hết thuốc chữa!" Tiêu Hi Thần đấm đất cười to.

Ninh Hề Nhi: (ㄒoㄒ) Dân mù đường là có tội sao?

"Chúng ta quay về theo đường cũ, vừa rồi tôi có để lại ký hiệu rồi." Thành Du Nhiên giơ tay lên.

Tiêu Hi Thần kích động ôm chầm lấy cô ấy: "Du Nhiên! May là còn có cậu đáng để tin tưởng!"

"Buông ra..." Bị một anh chàng đẹp trai ôm ấp, Thành Du Nhiên ngại đến nỗi đỏ ửng cả tai.

Bấy giờ Tiêu Hi Thần mới ý thức được không ổn, vội vàng buông tay ra. Hai người liếc mắt nhìn nhau rồi lúng túng nhìn đi chỗ khác.

Bốn người họ đi theo đường cũ để về.

Cách một sườn núi nhỏ, lá cây trên mặt đất rất dày và đều bị mục nát, trộn lẫn với bùn đất, Ninh Hề Nhi vừa bước xuống thì bị giẫm hụt.

Kỷ Dạ Bạch kịp thời phản ứng kéo lấy cô đầu tiên, nhưng do lực quán tính quá lớn nên hai người cùng bị lăn xuống bên dưới!

"Hề Hề! Cậu không sao chứ!"

"Anh Kỷ, tình hình thế nào rồi?" Tiêu Hi Thần và Thành Du Nhiên lo lắng gọi to.

Ninh Hề Nhi được Kỷ Dạ Bạch ôm vào trong lòng, không hề bị thương. Cô vội vàng bò dậy, đi xem tình trạng của hắn.

Kỷ Dạ Bạch chật vật hơn cô rất nhiều, trên mặt có hai vết thương, đang bắt đầu rỉ máu.

"Đại Bạch..." Trong tình thế cấp bách, Ninh Hề Nhi bật thốt gọi thẳng tên "Đại Bạch".

Kỷ Dạ Bạch lặng lẽ nhìn cô, chống người đứng dậy: "Đầu tôi hơi choáng."

"Có phải bị ảnh hưởng đến não hay không? Này, cậu cứ ngồi yên đấy."

Trong rừng không có tín hiệu nên không thể gọi điện thoại cứu hộ.

Ninh Hề Nhi quay về phía Tiêu Hi Thần và Thành Du Nhiên, gọi to: "Kỷ Dạ Bạch có khả năng bị thương ở đầu, hai cậu về trước gọi bác sĩ đến đây!"

"Ừ! Các cậu chờ nhé!" Thành Du Nhiên và Tiêu Hi Thần vội vàng chạy về, thế nhưng càng nhanh lại càng hỏng chuyện. Chạy đi chưa được bao xa, Tiêu Hi Thần giẫm phải một cành gỗ mục, ngã phịch xuống đất.

"Ôi trời, cậu sao thế?" Thành Du Nhiên luống cuống tay chân dìu cậu ta dậy.

Tiêu Hi Thần kêu gào luôn miệng: "M* kiếp, m* kiếp, tôi sắp chết rồi!"

Thành Du Nhiên nhát gan cũng bị cậu ta dọa chết khiếp: "Đau ở đâu? Cậu đừng làm tôi sợ mà!"

"Tôi trẹo chân rồi!"

Thành Du Nhiên im lặng hai giây, đột nhiên vỗ lên trán cậu ta: "Chỉ là một cái chân thôi mà! Cậu gào cái gì mà gào! Có thể đi tiếp được không?"

Tiêu Hi Thần đi thử, có lẽ là bị trật chân không nhẹ nên vừa mới đi được một bước, cậu ta đã đau đớn đến mức mặt mũi trắng bệch.

"Chết mất!" Thành Du Nhiên chán nản đi đi lại lại. Cô không thể bỏ lại một mình Tiêu Hi Thần ở lại đây. Nghĩ đi nghĩ lại, cô nghiến răng, ngồi xổm xuống: "Leo lên! Tôi cõng cậu!"

Vẻ mặt Tiêu Hi Thần như hằn lên dòng chữ "Cậu đang cố tình trêu tôi sao?"

"Nhanh lên nào!"

Tiêu Hi Thần do dự chốc lát mời nằm úp sấp lên lưng cô: "Cậu gánh nổi không..."

Thành Du Nhiên hít sâu một hơi, hô một tiếng "Lên", thế mà có thể cõng Tiêu Hi Thần lên thật.

Khuôn mặt Tiêu Hi Thần tràn ngập nỗi khiếp sợ, trong lòng ngổn ngang trăm mối. Đây là lần đầu tiên trong cuộc đời, cậu ta được một cô gái cõng. Cô gái này đơn thuần và không hể làm kiêu chút nào, khác với những cô nàng bề ngoài thì xinh xắn nhưng nội tâm thì xấu xa kia...

Trái tim cậu ta đập thình thịch như trống dồn, Tiêu Hi Thần như con chim lớn bám người, khẽ cọ lên bả vai Thành Du Nhiên. Cảm giác này giống như là... Mùa xuân đã đến rồi sao?


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện