Cục Cưng, Ôm Cái Nào!

Bà Xã, Đừng Làm Loạn Nữa


trước sau

Advertisement
Editor: Nguyetmai

Ninh Hề Nhi há hốc mồm: "Cậu nói cái gì?"

Kỷ Dạ Bạch lười nhác liếc cô một cái, lặp lại: "Tôi nói, cậu ở cùng phòng với tôi."

Mặt cô bỗng nóng bừng!

"Ai muốn ở cùng phòng với cậu chứ... Tôi, tôi, tôi..." Ninh Hề Nhi ấp a ấp úng, không thốt nên lời.

Mọi người vây xem trưng ra vẻ mặt đau buồn "M* kiếp, hai người đừng hành hạ lũ FA thế được không?"

"Anh đây không cho cậu quyền từ chối, nhưng cậu có hai sự lựa chọn. Một là ngoan ngoãn đi theo tôi. Hai là tôi vác cậu đi." Kỷ Dạ Bạch nhướng mày, khuôn mặt điển trai vô cùng ngang ngược và kiêu căng.

Ninh Hề Nhi liên tục xua tay: "Cậu là nam, tôi là nữ, sao chúng ta có thể ở chung một phòng chứ?"

Kỷ Dạ Bạch khẽ mỉm cười.

Nụ cười đó, như thể mê hoặc tất cả mọi người, hắn cúi người xuống, tiến gần chiếc tai nhỏ nhắn, trắng muốt của Ninh Hề Nhi, thổi một hơi nóng, "Cũng không phải chưa từng ngủ chung, chẳng phải ở nhà chúng ta cũng ở một phòng sao?"

Hắn cố gắng nói thật nhỏ, giọng nói truyền cảm như vậy, khiến nửa người của Ninh Hề Nhi đều tê dại, khuôn mặt đỏ như thể nhỏ ra máu, cô bất lực cắn môi: "Kỷ Dạ Bạch, cậu đừng có quá đáng..."

"Xem ra cậu không có ý định nghe lời." Kỷ Dạ Bạch nghiêm nghị, bất ngờ nắm lấy eo cô, vác cô lên vai!

Ninh Hề Nhi: "..."

Mọi người vây xem: "..."

"Thẻ phòng." Kỷ Dạ Bạch nói ngắn gọn.

Nhân viên lễ tân lập tức cung kính đưa tấm thẻ màu vàng cho hắn: "Chào cậu, đây là thẻ phòng của cậu."

Tiêu Hi Thần tinh mắt: "Woa, đây là phòng tốt nhất của resort này, anh Kỷ tự đặt phòng à."

"Ừm." Kỷ Dạ Bạch khẽ gật đầu, nhận lấy thẻ phòng.

Ninh Hề Nhi khóc không ra nước mắt: "Đặt tôi xuống! Này, này, Du Nhiên, Tiêu Hi Thần... mọi người! Sao mọi người có thể ngoảnh mặt làm ngơ như vậy! Cứu tôi với!"

Chưa đợi mọi người phản ứng, Kỷ Dạ Bạch đã nói: "Bà xã, đừng có làm loạn nữa, để mọi người thấy
Advertisement
xấu hổ chết đi được."

Mọi người vây xem khóc ròng, m* kiếp, muốn dùng ngọn lửa chính nghĩa thiêu chết hai người này quá!

Thành Du Nhiên muốn giúp Ninh Hề Nhi, vừa bước lên phía trước một bước đã bị Tiêu Hi Thần ngăn lại.

"Kỷ Dạ Bạch có ức hiếp Ninh Hề Nhi không?"

Tiêu Hi Thần tùy tiện nói: "Không đâu, hai người họ cãi nhau, đây gọi là thú vui vợ chồng!"

"Thật ư..."

"Đương nhiên rồi!"

Cứ như vậy, Kỷ Dạ Bạch công khai vác Ninh Hề Nhi về phòng.

Ném cô nhóc này lên giường, Kỷ Dạ Bạch xoa bóp bả vai, híp mắt nhìn Ninh Hề Nhi, giống như dã thú đang đánh giá con mồi của mình.

Ninh Hề Nhi cầm chiếc gối che trước ngực mình, vô cùng căng thẳng nói, "Cậu đừng qua đây! Nếu không... Nếu không tôi sẽ cắn cậu!"

Kỷ Dạ Bạch chậm rãi tiến gần cô, cả người lan tỏa mùi vị hoóc-môn nam tính nồng đậm.

Từ cổ tới tai của Ninh Hề Nhi đỏ bừng.

Không thể nhịn được nữa, cô há miệng cắn bả vai hắn!

"Á..." Kỷ Dạ Bạch cau mày, mặt đen kịt, "Vai anh đây để cho cậu gối cả đường, cậu còn lấy oán báo ân mà cắn tôi?"

Cái gì?

Ninh Hề Nhi bỗng tỉnh ngộ, hóa ra vai hắn không phải bị người khác đánh bị thương mà là bị cô tựa nên mới đau!

Ngượng ngùng nhả miệng ra, cô hơi chột dạ, xoa ngón tay, con ngươi ươn ướt ngẩng đầu nhìn hắn: "Cùng lắm thì để cậu cắn lại là được chứ gì?"

Khóe miệng Kỷ Dạ Bạch cong lên như ác ma vậy, hắn chậm rãi hỏi lại: "Cắn chỗ nào cũng được à?"

Advertisement

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện