Cục Cưng, Ôm Cái Nào!

Xin Chào, Tôi Là Ngôn Dịch Thâm (1)


trước sau

Advertisement
Editor: Nguyetmai

Thời gian như ngừng hẳn lại.

Trong căn phòng trống trải, ngoại trừ tiếng hít thở, hầu như không còn động tĩnh nào khác.

Trên mặt Kỷ Dạ Bạch không có chút biểu cảm nào, hắn vẫn dửng dưng như cũ, dường như mọi thứ đối với hắn mà nói, đều đã thành không đau không ngứa, không phải chuyện gì hệ trọng nữa.

Rốt cuộc vẫn là ruột thịt của mình, bà Kỷ nhìn hắn như vậy, buồn bã không thôi: "Dạ Bạch..."

Kỷ Dạ Bạch cụp mắt xuống: "Mẹ, con đi ngủ đây."

"Dạ Bạch!"

Kỷ Dạ Bạch làm như không nghe thấy gì, hắn quay lưng đi về phòng mình.

Từ trước đến nay, vóc dáng cao cao ấy luôn bước rất vững vàng, vậy mà giờ lại lảo đảo chệnh choạng, cuối cùng hắn phải khó khăn vịn vào tường mới đứng vững nổi!

Dường như không muốn để bà Kỷ chứng kiến dáng vẻ chật vật của hắn, hắn vội sải bước vào phòng, sập mạnh cửa lại.

Mẹ hắn đứng ngoài cửa, mặt bà đầy vẻ tiếc nuối đau lòng.

Con trai đau khổ, bà làm mẹ nó, sao có thể không đau?

...

Mấy ngày liên tiếp, Ninh Hề Nhi không thấy bóng dáng Kỷ Dạ Bạch đâu, ngay cả tới trường cũng không thấy hắn, giống như đang cực lực trốn tránh cô vậy.

Cái tên kì lạ này...

Hừ hừ, nói không chừng là sợ cô trả thù hắn chứ gì! Chuyện xảy ra trên vòng bạn bè cùng chuyện cố ý để cô té ngã, cô còn chưa tìm hắn tính sổ đâu đấy!

Chớp mắt đã tới thứ Sáu!

Thời Niệm Sơ đứng trên bục giảng dặn dò: "Tháng này là tháng thi rồi, mọi người phải bình tĩnh tỉnh táo, giữ cái đầu lạnh, lúc làm bài..."

Sau khi nhắc nhở những điều cần chú ý xong, sửa sang lại giáo án: "Vậy nhé. Mọi người nhớ đến nơi thi sớm một chút!"

"Vâng!" Cả lớp cùng đáp lời.

Phòng thi của Ninh Hề Nhi ngay tại lớp S, cô đổi chỗ ngồi là xong, vừa ngẩng đầu lên, liền phát hiện một bóng dáng vô cùng quen thuộc.

Kỷ Dạ Bạch!

Hắn đang ngồi ngay trước mặt cô, diện đồng phục học sinh màu đen, càng tôn lên đôi chân dài vô cùng, khuôn mặt tuấn tú sắc bén kia khiến không ít nữ sinh trong phòng thi gào thét chói tai.

Ninh Hề Nhi vui vẻ chào hắn: "Kỷ Dạ Bạch! Cuối cùng cũng chịu tới thi à!"

Kỷ Dạ Bạch giả bộ tảng lờ không nghe, không nhìn thấy gì.

Ninh Hề Nhi giận dỗi chun mũi, cô lại đắc tội cái gì với Kỷ Dạ Bạch rồi hả? Sao hắn không thèm để ý tới cô chứ?

"Mọi người ổn định chỗ ngồi, chuẩn bị phát bài thi." Giáo viên giám thị nhắc nhở một tiếng, đưa đề thi cho học sinh ngồi bàn đầu, mọi người chuyền tay chuyển cho người phía sau.

Ninh Hề Nhi nhận để thi mà trợn tròn mắt.

Má ơi, đậu xanh dã man quá! Đề này khó quá đi!

Đề thi này biết cô, nhưng cô không quen cái đề thi đó nhé!

Ninh Hề Nhi đau khổ chật vật lấy bút, nhắm mắt viết họ tên và lớp học, chậm rãi từ tốn viết lên đề.

Trong lúc lơ đãng, cô ngó lên phía Kỷ Dạ Bạch, hắn đang bình tĩnh làm bài, trên giấy thi kín đặc nét chữ là chữ rất đẹp.

Ninh Hề Nhi nhỏ giọng thì thào: "Kỷ Dạ Bạch, cho tôi xem đề trắc nghiệm với."

Kỷ Dạ Bạch mắt điếc tai ngơ, ngó lơ không đáp.

Cô vo viên cục giấy ném lên, Kỷ Dạ Bạch chỉ liếc qua, rồi tiện tay vứt luôn xuống đất.

Choáng! Quá tàn nhẫn không có tình người!

Ninh Hề Nhi ủ ê như đưa đám.

Cho đến khi tiếng chuông báo vang lên, cô vẫn chưa làm xong bài thi.

Cô buồn bực đạp vào chân ghế Kỷ Dạ Bạch đang ngồi: "Này, cậu chẳng nghĩa khí gì cả!"

Kỷ Dạ Bạch quay lại, lạnh nhạt nhìn cô: "Tự cậu ngu ngốc, còn trách được anh đây?"

"Không cho xem đáp án thì thôi đi... Mắc gì công kích người ta..."

Kỷ Dạ Bạch không nể tình quay lên, nét mặt sa sầm, chiếc bút màu đen bị hắn nắm siết mạnh, gần như muốn gãy làm đôi.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện