Lê Hiếu Nhật thay đồ xong đứng lặng người trước cửa sổ, từ trên cao nhìn Kiều Minh Anh trong đám đông.
Nhìn dáng vẻ nhỏ bé gầy gò của cậu ta, anh lại nghĩ tới hôn ước với nhà họ Kiều.
Tuy rằng ông nội chỉ định cho anh hôn sự với nhà họ Kiều, nhưng anh là người dễ chấp nhận sự sắp đặt như vậy sao?
Nếu không vì vịnh Thiên Hải có hồi ức lúc nhỏ của anh và mẹ, mà khu đất đó lại nằm trong tay của nhà họ Kiều, họ lại nhất định không chịu chuyển nhượng, thì sao anh chấp nhận hôn sự này được?
Nhưng cưới vợ sinh con thì cũng được, còn anh cả đời này sẽ không yêu bất cứ người phụ nữ nào, cho nên cưới ai cũng vậy!
Nhưng không biết tại sao trong đầu anh lại hiện ra hình ảnh Kiều Minh Anh dưới ánh đèn, làn da nõn nà như ngọc cùng đôi mắt to tròn sáng rực.
Còn cả dáng hình mảnh mai nhỏ nhắn của Kiều Minh Anh, mềm yếu như đậu nành, giống như chỉ cần dùng sức một chút thì sẽ tan ra vậy.
Nghĩ đến những điều này Lê Hiếu Nhật không khỏi cảm thấy miệng lưỡi khô nóng, đặc biệt là khi nhớ lại đôi mắt to như một con chim nhỏ kia, hình như anh đã gặp ở đâu rồi.
Anh vốn trước giờ luôn ghét người khác động chạm, nhưng vào khoảnh khắc đó anh không có chút ghét bỏ nào.
Thậm chí anh còn cảm thấy mùi hương trên người Kiều Minh Anh thật dễ chịu, một mùi hương nhàn nhạt quen thuộc, anh cũng cảm thấy bản thân từng thấy gương mặt này ở đâu rồi, từ nơi sâu thẳm trong kí ức, nhưng không tài nào nhớ ra được.
Điều đáng sợ nhất là lúc thằng nhóc đó rời đi, trong đầu anh lại hiện ra suy nghĩ muốn vươn tay ra kéo cậu ta lại.
Lẽ nào do anh cấm dục quá lâu rồi, có chút muốn trải nghiệm điều mới lạ, không phân nam nữ luôn rồi?
Lê Hiếu Nhật cảm thấy mình bị quỷ nhập rồi.
“Tổng giám đốc Lê, tôi không hiểu lắm, camera giám sát chỉ rõ rằng người hạ thuốc đêm đó rất có thể là Kiều Minh Anh, lúc nãy ở quán bar, tại sao anh