Cục Cưng Đến Nhà, Ba Ơi Mở Cửa Ra

CƯỠNG HÔN ĐẾN NGHIỆN?


trước sau

Advertisement

“Thật ra thứ mà tôi nhớ nhất là bánh hạt dẻ trên đường phố.” Dưới ánh mắt mong đợi của mọi người, Kiều Minh Anh lại đưa ra một câu trả lời ngoài sức tưởng tượng của bọn họ.

Bánh hạt dẻ?

Mọi người đều đồng loạt sững sờ, yên lặng nhìn về phía Lê Hiếu Nhật.

Bàn tay đang cầm ly rượu của Lê Hiếu Nhật lập tức nắm chặt, ở những khớp xương trắng bệch, biểu cảm mờ mịt không thể đoán được khiến Đặng Chiến ngã ngửa ra, cảm thấy lúc này bản thân nên chóng mặt, không thì cũng không biết anh sẽ chỉnh mình như thế nào?

Kiều Minh Anh chỉ cảm thấy hơi thở lạnh lẽo ở bên cạnh, lạnh đến thấu xương, theo bản năng mà ôm chặt cánh tay, cũng may là Lê Hiếu Nhật không làm gì cô.

Cuộc tụ tập đến hơn mười một giờ mới kết thúc, Đặng Chiến cứ mãi giả say không chịu mở mắt, đương nhiên bị Tô Thành Nghiêm nhét vào xe của mình, tiện đường đưa Dương Ly về luôn.

Thật ra anh ta không hề thuận đường, Tô Thành Nghiêm chỉ là cố ý để cho Kiều Minh Anh và Lê Hiếu Nhật có cơ hội ở riêng với nhau mà thôi.

Bugatti Veyron màu đen lướt qua các con phố.

Kiều Minh Anh lẳng lặng ngồi ở ghế cạnh tài xế, bầu không khí trong xe hơi gượng gạo, gió đêm lành lạnh ở bên ngoài không ngừng thổi vào từ cửa sổ xe đang mở, đầu óc hơi say do uống rượu nhờ chút gió mà tỉnh táo không ít.

Trong gương phản chiếu gương mặt của Lê Hiếu Nhật, đôi mắt của anh híp lại khiến người khác không biết anh đang nghĩ gì, khuỷu tay đặt ở cửa sổ bên cạnh, ngón tay hơi cong chống lấy cằm. Kiều Minh Anh biết, đây là động tác nhỏ anh thích làm nhất lúc lái xe khi anh không vui.

Anh không vui.

Kiều Minh Anh nhìn phong cảnh lướt qua ở bên ngoài cửa sổ, Kiều Minh Anh đột nhiên có chút thất thần.

Bộ dạng này của anh giống với anh Lê trong trí nhớ.

Lúc nhỏ, cô sống ở khu người giàu một thời gian.

Cô nhớ một cách mơ hồ rằng lần đầu tiên mà cô gặp anh Lê, cô vẫn còn nhỏ đã biết quơ quơ cánh tay nhỏ chạy xung quanh bi bi bô bô. Lúc đó cô thật sự rất thích ăn đồ ngọt và béo ngậy, đặc biệt là bánh hạt dẻ.

Lúc đó mỗi ngày mẹ cô đều sẽ mang bánh hạt dẻ mua trong một cửa hàng ở trên đường về cho cô.

Kiều Chấn Huy thỉnh thoảng sẽ đến thăm bọn họ, nhìn có vẻ như yêu thương nhau, nhưng ông ta đã bỏ rơi bọn họ, cô biết mẹ mình chỉ là người thứ ba.

Cô còn nhớ lúc ấy bởi vì cô cứ mải mê đuổi theo chú chó Samoyed nên làm rơi miếng bánh hạt dẻ, nó lăn lông lốc đến sát vách ở bên kia.

Cô bò qua bên kia, vừa muốn nhặt miếng bánh lên, đột nhiên có một cánh tay nhỏ mập mạp nhanh chóng đưa ra nhặt lấy miếng bánh.

Kiều Minh Anh ngẩng đầu lên liền nhìn thấy một cậu bé đang cầm miếng bánh hạt dẻ thật cẩn thận ở trong tay, Kiều Minh Anh bảo vệ miếng bánh hạt dẻ như mạng của mình, lập tức hung ác cắn lên tay của cậu bé, miếng bánh hạt dẻ rơi cái bộp xuống đất.

Kiều Minh Anh cũng không nhặt bánh lên, ngược lại còn dùng sức đạp mấy phát.

Lúc ấy cô còn nhỏ, đương nhiên sức lực cũng không lớn bao nhiêu.

“Xấu xa, xấu xa!” Kiều Minh Anh làm mặt quỷ với cậu nhóc, sau đó chân ngắn chạy về nhà nhanh như chớp.

Từ đó về sau, mỗi ngày Kiều Minh Anh đều thừa dịp mẹ không có ở nhà, mang bánh hạt dẻ của mình chạy đến sát vách tìm cậu nhóc.

Sau đó cười hì hì chùi hai bàn tay bẩn thỉu lên quần áo của cậu bé, để cậu bé nhìn mình ăn hết bánh hạt dẻ.

Kiều Minh Anh rũ mắt xuống, hoàn toàn không biết rằng ký ức của mình mình đang dần đan xen với người đó.

“Anh Lê, bánh hạt dẻ.” Cô lẩm bẩm thành tiếng.

“Kít—.”

Kiều Minh Anh theo phản xạ chúi người về phía trước, may mắn là có thắt dây an toàn nên vẫn không bị đụng vào.

“Sao vậy?” Kiều Minh Anh quay sang nhìn Lê Hiếu Nhật đột nhiên thắng xe, anh dừng xe ở bên đường, cả khuôn mặt đều âm u, ánh mắt hẹp dài nguy hiểm nheo lại.

“Em đã nhớ lại rồi?” Lê Hiếu Nhật buông hai tay đang đặt ở vô lăng, anh tháo dây an toàn, chậm rãi tiến đến gần Kiều Minh Anh, giọng nói bởi vì uống rượu nên hơi khàn khàn, càng thêm gợi cảm.

Kiều Minh Anh núp ở chỗ ngồi bên cạnh, hơi luống cuống khi anh dựa gần, trong mắt lóe lên sự nghi ngờ: “Anh là anh Lê?”

“Em có thể nhớ kỹ bánh hạt dẻ, nhưng lại không nhớ nổi tôi?” Lê Hiếu Nhật càng ngày càng cảm thấy mất mát, hơi thở ấm áp phun ở trên mặt cô, khiến lòng người ngứa ngáy.

“Anh muốn làm cái gì?” Kiều Minh Anh cắn cắn môi, ánh mắt trợn to.

Đôi môi mỏng của Lê Hiếu Nhật khẽ nhếch lên, lời nói lạnh lẽo phát ra từ miệng anh: “Tôi muốn làm gì à? Chứng minh một chút mà thôi.”

Anh nói xong, Kiều Minh Anh cảm thấy có một vật ấm áp trên môi cô, đè ép vào răng của cô.

Kiều Minh Anh không thể tin nổi mà nhìn chằm chằm vào mặt anh. Lần thứ hai, là lần thứ hai rồi, không phải là anh cưỡng hôn đến nghiện chứ?

Hai tay Lê Hiếu Nhật nâng khuôn mặt của cô lên, khiến cho cô không có cách nào tránh khỏi, lông mi thật dài trên mặt cô đang run rẩy nhè nhẹ, vẻ mặt anh rất tập trung và chuyên chú, giống như là đang đối xử với một trân bảo rất quý giá.

Trân bảo?

Kiều Minh Anh không biết tại sao mình lại có suy nghĩ này, chỉ cảm thấy đầu óc hơi choáng váng, giống như có một vòng xoáy ở trước mắt, càng nhìn càng choáng.

Nhiệt độ trong xe từ từ nóng dần lên, không biết qua bao lâu Lê Hiếu Nhật mới buông gương mặt cô ra.




trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện