Cục Cưng Đến Nhà, Ba Ơi Mở Cửa Ra

QUYẾN RŨ TỔNG GIÁM ĐỐC?


trước sau

Advertisement

“Kiều Minh Anh, có chuyện này tôi không biết có nên nói cho cô hay không.” Phan Tuệ Nhi nhích lại gần cô nhỏ giọng nói: “Mấy ngày nay…”

Kiều Minh Anh không nghĩ đến, chuyện cô đến biệt thự của Lê Hiếu Nhật đã bị lan truyền nhanh chóng ở CR, tuy sự thật đã bị bóp méo qua nhiều người thêm mắm dặm muối, hơn nữa mọi chuyện còn là do Emily gây ra, nhưng…

“Cạch” một tiếng, chiếc bút chì trong tay Kiều Minh Anh bị gãy đứt, cô không tức giận, cô thực sự không tức giận!

Dưới góc nhìn của Phan Tuệ Nhi, Kiều Minh Anh quả thật không tức giận, bởi vì cô đang cười.

“Kiều Minh Anh, cô được thật đấy! Biệt thự của tổng giám đốc, người như cô cũng có thể vào được à? Ai không biết còn tưởng cô dính lấy, quyến rũ tổng giám đốc đấy.” Emily đặt gương trang điểm xuống, đứng dậy bước đến trước mặt Kiều Minh Anh, khinh bỉ nói.

“Ai không biết, còn tưởng cô vừa từ nhà vệ sinh ra đấy, ai da, cái mùi này, chua thật đấy…” Kiều Minh Anh cố tình khịt khịt mũi, đáp trả lại lời của cô ta.

Sắc mặt Emily đông cứng lại, quả thực cô ta vừa mới từ nhà vệ sinh ra không lâu, không phải thật sự có mùi gì chứ? Nhưng ngửi kĩ một hồi thì cũng chỉ ngửi thấy mùi nước hoa Channel thôi.

Emily nghe thấy tiếng cười thầm của Phan Tuệ Nhi, liền biết bản thân bị Kiều Minh Anh lừa, sắc mặt liền trở nên khó coi như ăn phải ruồi: “Cô đắc ý gì chứ? Cô tưởng tổng giám đốc thật sự nhìn trúng cô sao? Loại người như cô, giống như xe bus thôi, ai có tiền mà không thể lên chứ?

Kiều Minh Anh cười khẩy, đẩy chiếc ghế ra sau mạnh mẽ đứng dậy: “Trợ lí Emily nói như thế, có phải là cô đã thử qua chuyện được người khác cho tiền để ngồi lên rồi không? Thế thì trợ lí Emily cũng rẻ mạt thật đấy, haha, Kiều Minh Anh tôi đây, là vô giá, cô sánh với tôi sao, có bản lĩnh thì bảo tổng giám đốc Lê đưa cô về nhà đi, có bản lĩnh thì đi quyến rũ cho tôi xem xem, nếu không thì đừng có trước mặt tôi ra oai, hồi nhỏ tôi bị chó dọa, bây giờ không thể chịu đựng được việc bị dọa lần nữa đâu.”

Kiều Minh Anh nhún vai tỏ vẻ ngây thơ, ý cười trên mặt càng lúc càng gian trá, Phan Tuệ Nhi đứng bên cạnh cũng không nhịn được nữa mà chạy ra khỏi phòng làm việc, bật cười sảng khoái.

Emily tức đến mức phát run, đưa tay ra định tát Kiều Minh Anh.

Kiều Minh Anh nhẹ nhàng chặn tay cô ta, cười khẩy rồi tát ngược lại.

“Chát.”

Âm thanh thánh thót vang lên, Hồ Yên đứng một bên xem náo nhiệt vội vàng cất laptop đi, bả vai run rẩy, rõ ràng là đang cười trộm.

Kiều Minh Anh buông lỏng tay, Emily ngồi bệt xuống đất, dáng vẻ chưa kịp phản ứng lại việc vừa bị đánh.

Mặt Emily đỏ bừng, không kiềm chế được rơi nước mắt, trong đầu vẫn vang lên âm thanh “ong ong”, căn bản không nghĩ đến việc phản kích.

“Trợ lí Emily, lớp trang điểm của cô bị nhạt rồi, cần tôi giúp không?” Kiều Minh Anh chống tay xuống đầu gối, cúi xuống mìm cười nhìn Emily.

“Kiều Minh Anh, cô… cô là đồ tiện nhân!” Emily cắn chặt răng, nhưng không dám ra tay.

Rõ ràng cái tát ban nãy đã khiến cô ta sợ hãi.

“Kiều Minh Anh tôi không vô duyên vô cớ chọc vào người khác, nhưng nếu như người khác động đến tôi, vậy đừng trách tôi không khách khí.” Kiều Minh Anh tiến đến gần Emily, lạnh lùng nhìn cô ta, nhìn đến mức khiến Emily cảm thấy sợ hãi.

Kiều Minh Anh nhẹ nhàng ngồi lại chỗ cũ, thuận tay khẽ vuốt lại mái tóc, ngón tay lướt nhanh trên bàn phím, giống như chưa từng xảy ra chuyện gì.

Hồ Yên ngẩng đầu lên nhìn, mới phát hiện trong phòng làm việc ngoại trừ anh thì chỉ còn Kiều Minh Anh, Emily đã không thấy đâu nữa rồi, trận giao chiến vừa rồi Kiều Minh Anh toàn thắng.

Emily lợi dụng chức vụ của mình giao cho cô rất nhiều việc, làm không xong thì phải tăng ca.

Kiều Minh Anh mong ngóng được về với Kiều Tiểu Bảo, cô xuống lầu mua một chiếc bánh mì ăn tạm hai ba miếng rồi tiếp tục làm việc.

Kiều Minh Anh khẽ vỗ vào chiếc bụng chưa no nê của mình, khẽ mắng nó không biết cố gắng, chỉ biết kêu gào, có kêu nữa cô cũng không cho ăn.

Một lúc lâu sau Kiều Minh Anh ngừng gõ bàn phím, vươn vai duỗi eo, cầm chiếc cốc bên cạnh lên, thấy sữa bò đã lạnh, cô chán nản đặt trở về chỗ cũ.

Cô đói đến mức không thể chịu nổi nữa rồi, đang định gọi đồ ăn bên ngoài để lấp đầy bụng, thì phòng làm việc đột nhiên bị mở ra, Lê Hiếu Nhật với gương mặt không biểu cảm gì bước đến trước mặt cô, kéo cô ra ngoài. Kiều Minh Anh vẫn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra, đã bị anh kéo ra đến thang máy.

Kiều Minh Anh không dám hỏi anh đưa cô đi đâu, mặc kệ anh lôi kéo, chỉ là trong lòng đang cảm thấy hoang mang, cô sắp tan làm rồi, anh còn lôi cô đi đâu?

Điều cô không nghĩ đến là, Lê Hiếu Nhật đưa cô đến khách sạn Hoàng Thịnh, hình như cô ngửi thấy mùi thơm quyến rũ đâu đó quanh đây rồi…

Không được!

Kiều Minh Anh, liêm sỉ của mày đâu?!

Kiều Minh Anh nhắm mắt lại, quả nhiên liêm sỉ gì đó đều không thực tế bằng việc lấp đầy chiếc bụng rỗng.

Trong đầu cô chỉ nghĩ đến đồ ăn nên cô không hề phát hiện ra sắc mặt Lê Hiếu Nhật đã tệ đến mức nào, ngay cả khi bị ấn xuống ghế cô vẫn cảm thấy hoang mang.

Sau khi Lê Hiếu Nhật vẫy tay, nhân viên phục vụ liền bước đến, đặt chiếc khay trong tay xuống, nhanh chóng đặt từng món ăn xuống bàn xong liền rời khỏi phòng bao ngay, có vẻ như rất sợ Lê Hiếu Nhật.

“Ăn đi.” Lê Hiếu Nhật đẩy đĩa đồ ăn đến trước mặt Kiều Minh Anh.

“Tổng giám đốc Lê, chuyện này…” Khí thế của Lê Hiếu Nhật quá lớn, khiến Kiều Minh Anh ăn không vào, chỉ có thể bất chấp hỏi.

Lê Hiếu Nhật lười biếng nhìn cô một cái, cầm đũa lên ưu nhã gắp đồ ăn, không để ý đến cô.

Kiều Minh Anh như hiểu ra gì đó, cô quên mất là mỗi ngày đều phải ăn cơm cùng anh kết quả là boss lớn đích thân đến bắt cô đi.

Với khí thế mạnh mẽ của boss lớn này, cô thật sự ăn không vô.

Chưa ăn được bao nhiêu, Kiều Minh Anh đã không muốn ăn tiếp nữa, dù sao ăn cơm cũng phải xem tâm trạng.

“Không ăn nữa à? Không phải trước kia em thích quấn lấy đòi ăn cơm với tôi sao?” Lê Hiếu Nhật chế giễu nói, khiến Kiều Minh Anh tức giận.

Lời anh nói rõ ràng là đang cười nhạo cô giống viên kẹo dẻo ngày ngày dính lấy anh!

“Sợ là tổng giám đốc Lê đã quên rồi, hình như tổng giám đốc mới là người muốn Kiều Minh Anh tôi đi ăn cùng, bây giờ nói như vậy, hơi buồn cười thì phải?” Kiều Minh Anh phản bác lại anh.

Lê Hiếu Nhật khẽ cười, đứng dậy, nhéo lấy cái cổ của cô, ánh mắt nguy hiểm: “Sợ là em cũng đã quên rồi, tôi muốn giết chết em, cũng chỉ là chuyện trong một nốt nhạc.”

Kiều Minh Anh biết nếu như Lê Hiếu Nhật thật sự muốn giết cô, thì hôm nay cô không thể chạy khỏi đây.

Kiều Minh Anh không dám chọc giận anh, nhưng ban nãy, hình như cô đã không cẩn thận chọc giận anh rồi.

Trong lòng cô có chút sợ hãi, đôi môi hồng hơi cong lên, ánh mắt vẫn bướng bỉnh như cũ, cho dù có sợ hãi, cô cũng không thể biểu hiện ra ngoài, nhất là ở trước mặt anh.

Lê Hiếu Nhật mím môi, giống như đang kiên nhẫn, khẽ lại gần ghé vào tai Kiều Minh Anh, cắn vào dái tai cô: “Năm năm rồi, những gì em nợ anh, định bao giờ trả lại.”

Chòng ghẹo!

Chòng ghẹo trắng trợn!

Kiều Minh Anh run rẩy, không biết tại sao lại đột nhiên nhớ lại cảnh tượng cô cùng anh ân ái năm năm trước, không nghĩ đến năm năm trôi qua mà vẫn còn nhớ rõ đến như vậy!




trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện