Cục Cưng Đến Nhà, Ba Ơi Mở Cửa Ra

KHÔNG PHIỀN ÔNG NHỌC LÒNG


trước sau

Rất nhanh cô nghĩ đến Tiểu Bảo, khóe miệng cô cong lên, trong lòng thầm khen ngợi bảo bối nhà mình.

“Á!!” Kiều Lan Anh ôm mặt đau đớn hét lên, lảo đảo lần mò bồn rửa mặt, rửa sạch mắt để giảm bớt cơn đau rát.

Một lát sau, mắt Kiều Lan Anh mới hết đau đớn.

Cô ta ngẩng đầu lên, phát hiện trên mặt mình dính đầy những chất lỏng đủ màu sắc trông rất buồn cười, không còn dáng vẻ ban đầu.

“Á!” Cô ta tức liên tục giậm chân, hận không thể kéo Kiều Minh Anh tới đánh một trận.

Lúc Kiều Minh Anh vui vẻ trở về hội trường thì đã có nhiều người bắt đầu khiêu vũ trong sàn nhảy rồi.

Cô tìm kiếm một vòng, cuối cùng cũng thấy Lê Hiếu Nhật đang ngồi trong góc.

Chẳng mấy chốc, cô đã đi tới trước mặt Lê Hiếu Nhật.

Anh vỗ vỗ chỗ ngồi bên cạnh, ra hiệu cô ngồi xuống, không biết có phải do ánh đèn không mà trong ánh mắt u tối sâu thẳm của anh lộ ra vẻ dịu dàng.

Kiều Minh Anh do dự mấy giấy mới ngồi xuống cạnh anh, nghĩ đến cảnh tượng Kiều Lan Anh bị dạy dỗ ban nãy thì khóe miệng không nhịn được cong lên.

Chẳng qua khi cô nghĩ đến cái chết của Liễu Lan, cô lại ảm đạm xuống.

Lê Hiếu Nhật luôn quan sát cô, nhưng không hề mở miệng.

Không biết có phải là vì anh không nghĩ ra nên nói gì, hay thấy bản thân cần nói gì không.

“Minh Anh à.” Cô đang cúi đầu ngẫm nghĩ bỗng nghe thấy tiếng Kiều Chấn Huy gọi mình, cô liếc nhìn ông ta, giọng điệu xa cách hỏi: “Ông có chuyện gì sao?”

Lê Hiếu Nhật vội ném cho ông ta một ánh mắt cảnh cáo, trong lòng Kiều Chấn Huy lạnh lẽo, dè dặt hỏi: “Chúng ta có thể nói chuyện riêng không?”

Kiều Minh Anh nhìn Lê Hiếu Nhật, thấy anh không phản đối mới đứng dậy đi theo Kiều Chấn Huy.

Trong phòng bao, Kiều Minh Anh ngồi đối diện, nhìn ông ta với vẻ mặt không cảm xúc, giống như đang nhìn một người xa lạ.

Kiều Chấn Huy không để ý sự vô lễ của Kiều Minh Anh, hiền từ nói: “Con đã rời khỏi nhà 5 năm rồi, người nhà rất nhớ và lo lắng cho con. Có điều giờ thấy con sống tốt như vậy, ba cũng yên lòng rồi… Đúng rồi, mấy năm qua sao con sống thế nào?”

“Vậy thì không phiền ông nhọc lòng.”

“Minh Anh à, con dọn về nhà đi.” Kiều Chấn Huy cũng không tức giận, vẻ mặt như người cha hiền hậu.

“Tôi ở bên ngoài sống rất tốt, sao phải quay về chứ?”

“Bên ngoài có tốt thế nào cũng không bằng ở nhà? Huống hồ con là con gái, ở bên ngoài một mình nếu gặp nguy hiểm thì thế nào?” Kiều Chấn Huy sốt sắng như đang lo lắng cho cô.

Kiều Minh Anh rất muốn ngửa mặt lên trời cười to, cô đã từng gặp người nói dối không chớp mắt, nhưng chưa từng thấy ai nói dối không ngượng mồm như vậy.

“Ông không cảm thấy mình rất buồn cười sao? Năm đó ông ném tôi sống dở chết dở ra khỏi nhà họ Kiều, có nghĩ tới tôi sống chết ra sao không? Giờ ônggiả vờ giả vịt nói những lời này, da mặt ông đúng là dày thật.”

Kiều Minh Anh không hề nể nang nói thẳng ra những lời chôn sâu trong lòng mình.

Sắc mặt Kiều Chấn Huy cứng đờ, mắt tràn đầy tức giận: “Đây là thái độ con nói chuyện với ba mình sao?”

“Chẳng lẽ tôi nói sai sao? Hay là ông dám làm không dám nhận? Thẹn quá hóa giận rồi?” Kiều Minh Anh nói xong thì kiêu ngạo xoay người rời đi, không hề để ý sắc mặt tái nhợt của Kiều Chấn Huy.

Quay về sàn nhảy, cô thấy phía xa xa Lê Hiếu Nhật bị một đám con gái ăn mặc hở hang vây quanh, ngoài phụ nữ, bên cạnh còn có hai người đàn ông trông rất quen, nhưng Kiều Minh Anh nhất thời không nhớ ra là ai.

Khi cô nhìn thấy có một người phụ nữ mặc như không mặc bò nhoài lên người Lê Hiếu Nhật, không hiểu sao cô rất muốn kéo người phụ nữ đó ra!

Con ngươi đảo tròn, Kiều Minh Anh chậm rãi đi tới, Lê Hiếu Nhật cũng thấy cô.

Ban nãy cô vẫn còn bình thường mà giờ bỗng ôm bụng ngồi sụp xuống, vẻ như rất khó chịu.

Lê Hiếu Nhật bước vội tới, người phụ nữ đang nằm trên người anh không kịp đề phòng ngã nhào xuống đất.

Khi thấy Lê Hiếu Nhật bế Kiều Minh Anh lên, ánh mắt sắc bén của Đặng Chiến đã kịp phát hiện ra ánh mắt oán hận của Lâm Thu Thủy, thầm nói, về sau có trò hay để xem rồi.

Kiều Minh Anh không ngờ mình chỉ giả vờ khó chịu mà Lê Hiếu Nhật lại tin là thật.

Ra khỏi hội trường, anh cẩn thận đặt cô vào ghế phụ trước ghế lái chiếc xe Buggatti.

“Em lót cái này trước đi.” Lê Hiếu Nhật tiện tay đưa cho cô một chiếc túi giữ nhiệt cho cô đặt lên bụng.

Giờ đang là mùa hè, lót một thứ nóng như thế sẽ khó chịu, Kiều Minh Anh không khỏi nhíu mày, ghét bỏ ném túi giữ nhiệt qua một bên.

“Sao vậy?” Lê Hiếu Nhật nhíu mày kiếm, nghi ngờ hỏi.

Kiều Minh Anh định nói mình không sao, nhưngcảm giác thứ gì đó đang từ từ chảy dưới thân làm cho ngẩn người.

Đây…kinh nguyệt cô tới rồi.

Kiều Minh Anh ôm bụng cau mày.

Lê Hiếu Nhật cho rằng cô ăn gì đó bị đau bụng, nhanh chóng ngồi vào ghế lái: “Tôi đưa em đến bệnh viện.”

“Đừng.” Sắc mặt Kiều Minh Anh tái nhợt đến tiều tụy, giơ tay ngăn lại: “Tôi không sao.”

Lê Hiếu Nhật quay đầu nhìn kỹ vẻ mặt cô, khóe miệng nở nụ cười châm chọc: “Em ương thế nhỉ?”

Kiều Minh Anh mím môi, đôi mắt quật cường nhìn thẳng vào đôi mắt mang theo ý mỉa mai của anh, hai tay ra sức ấn bụng, nhưng không những không giảm đau mà ngược lại còn đau hơn.

Lê Hiếu Nhật chợt nghĩ tới điều gì đó.

Anh lập tức khởi động xe, chạy ra khỏi Hoàng Thịnh.

Giờ Kiều Minh Anh chỉ có thể ôm bụng thầm kêu khổ, trong lòng nghĩ tới lúc về sẽ nói Tiểu Bảo pha cho cô cốc nước đường đỏ.

Chẳng mấy chốc Kiều Minh Anh đau đến mức không còn chút sức lực, ngay cả việc mở mắt cũng trở nên khó khăn.

Xe đột ngột dừng lại, cô cảm nhận được Lê Hiếu Nhật xuống xe, một lát sau, cô mới nghe tiếng mở cửa, rõ ràng là mở cửa phía bên cô.

“Em xuống xe đi.”

Tiếng Lê Hiếu Nhật vang lên, Kiều Minh Anh cố gắng mở mắt ra, vịn vào anh khó khăn bước xuống xe.

Phòng vệ sinh trong siêu thị, Lê Hiếu Nhật bỗng đưa cho cô một chiếc túi, Kiều Minh Anh mở ra mới biết là một bịch băng vệ sinh.

Sắc mặt tái nhợt nổi lên vệt đỏ, Kiều Minh Anh cúi đầu, chậm rãi đi vào phòng vệ sinh.

Lúc cô đi ra ngoài, Lê Hiếu Nhật đang đứng dựa lên tường phòng vệ sinh, ngón tay còn kẹp điếu thuốc đang cháy dở.

Cô ngẩn người, trong trí nhớ của cô, anh hiếm khi hút thuốc, trừ khi tâm trạng anh không được tốt.

Vậy thì tại sao giờ tâm trạng anh lại không tốt?

Lê Hiếu Nhật thấy Kiều Minh Anh ra ngoài thì nhanh chóng dập tắt điếu thuốc trong tay, ném vào thùng rác, khóe miệng nở nụ cười nhàn nhạt: “Chúng ta đi thôi.”

Kiều Minh Anh vốn tưởng rằng anh muốn đưa cô về nhà, nên không phản ứng lại, quay về xe cùng anh, có lẽ do cô đã thay băng nên cơ thể luôn căng cứng cũng từ từ thả lỏng, sự mệt mỏi bao trùm, cô dựa lưng vào ghế ngủ say.




trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện