“Cô…cô mang thai một tháng rồi.” Cô y tá giật mình nhẹ nhàng đẩy tay của Kiều Minh Anh ra và hỏi: “Cô không biết sao?”
Kiều Minh Anh lắc lắc đầu.
Cô nhớ đến tháng này kinh nguyệt cô chưa thấy đến, nhưng vì trước đây cũng đã có lần không đều như vậy nên lần này cô cũng không để ý lắm.
Nào ngờ cô y tá nói là cô mang thai rồi!
Cô mới mười tám tuổi thôi, lại còn đang đi học, sao lại có thể mang thai vào thời điểm này được?
“Tôi thấy cô tuổi còn nhỏ, đứa bé này muốn giữ lại hay là xử lý đi thì cô nên thương lượng lại với người nhà và bạn trai.”
Người nhà? Bạn trai?
Cô làm gì có người nhà?
Người nhà duy nhất của cô đã chết thảm trước mặt cô, còn ba cô, Kiều Chấn Huy vẫn luôn nghĩ rằng cô là con trai. Nếu để ông biết trước giờ cô giả nam để lừa gạt ông, mà còn mang thai nữa, chắc chắn ông sẽ đánh chết cô thì thôi.
Còn về phần bạn trai…
Kiều Minh Anh nhớ lại chuyện xảy ra đêm hôm đó, cô có thể khẳng định đứa bé là của Lê Hiếu Nhật. Tối hôm đó không hề dùng phương pháp phòng tránh gì, sau khi sự việc xảy ra, vì không có kinh nghiệm nên cô cũng không biết phải đi mua thuốc tránh thai mà uống.
Kết quả không ngờ chỉ một đêm thôi mà đã dính bầu.
Kiều Minh Anh khẽ xoa bụng mình, cô có chút mâu thuẫn khi nghĩ đến đứa bé trong bụng là của cô với Lê Hiếu Nhật.
Nhất thời cô