Cưa Vợ, Cưa Chồng

Chương 44


trước sau

Advertisement

Editor: Rùa Lười

Beta: Hà Mễ

Cách hôm tổ chức hôn lễ ngày càng gần, mới đầu tháng hai đã phát hết thiệp mời.

Chi tiết cụ thể của hôn lễ đều được Từ Cảnh Tu lo liệu, mẹ chồng cũng chủ động giúp đỡ thu xếp mọi việc, sau khi váy cưới sửa cho vừa người cũng đã được đưa tới, Triệu Mộc Thanh chỉ cần ngoan ngoãn chờ làm cô dâu.

Ngày hôm đó, Triệu Mộc Thanh đã nhờ Hoa Trân và em họ Trần Ngư làm phù dâu.

Em họ giúp cô cầm đồ thay quần áo, còn Hoa Trân giúp đỡ chào hỏi khách khứa.

Từ Cảnh Tu nhờ Thẩm Xung và Hứa Duy Kinh làm phù rể.

Triệu Mộc Thanh trêu anh, "Anh Xung là người bên ngoại nhà em, liệu có được không?"

"Cho nên để anh ta không thể đứng bên nhà ngoại gây khó dễ cho anh, anh chỉ có thể kéo anh ta sang phe mình."

"Sao anh ấy lại đồng ý vậy?"

"Anh nói với anh ta có một phù rể khác tên Hứa Duy Kinh, là kẻ lão luyện tình trường, rất thích kiểu con gái như Hoa Trân."

"Nham hiểm!"

Trên đường đón dâu.

Hứa Duy Kinh xoa gáy, từ lúc lên xe anh ta cứ có cảm giác bị người khác nhìn chằm chằm.

Quay sang bên cạnh, một phù rể khác đang cười khoe cả hàm răng với anh ta.

Trong lòng oán thầm, anh Tu cũng không thèm giới thiệu bọn họ với nhau!

Nhưng quan trọng là mời một tên đẹp trai như vậy làm gì, không phải để cướp sự nổi bật của anh ta sao?

Vẫn phải phong độ.

Anh ta chủ động vươn tay, "Xin chào! Thật hân hạnh! Tôi là Hứa Duy Kinh."

"Hân hạnh! Thẩm Xung." Ngoài mặt cười nhưng trong lòng không cười vươn tay ra.

Thẩm Xung đã nghe tên người này nhưng chưa được gặp, Từ Cảnh Tu nói anh ta là một sát thủ tình trường, lời nói này không sai.

"À, anh Thẩm."

Hứa Duy Kinh nhận ra rồi, hóa ra anh ta chính là Thẩm Xung, cũng khá nổi tiếng ở An Lâm. Người thật ngầu hơn trên quảng cáo nhiều, trên quảng cáo đánh phấn hơi dày.

Từ Cảnh Tu ngồi thẳng lưng ở ghế lái phụ, anh ôm một bó hoa hồng đỏ năm mươi bảy bông, chẳng nghe lọt tai câu chuyện phía sau.

Triệu Mộc Thanh đang ở nhà bố mẹ, sáng sớm thợ trang điểm đã đến trang điểm nhẹ cho cô dâu, mặc váy cưới màu trắng lên trông cô như búp bê bằng ngọc.

Tuy hai người đã sống với nhau như vợ chồng trước đám cưới nhưng hôm nay vẫn rất khác biệt.

Trong lòng bố mẹ vui như nở hoa, với họ mà nói đây mới thực sự là gả con gái đi.

Tất cả bạn bè họ hàng thân thích đều tụ tập trong căn nhà hơn trăm mét vuông, cười cười nói nói chờ nhà trai đến đón dâu.

Tối hôm qua Hoa Trân ngủ với cô, Vu Dao đến một mình, Kim Nhã đi cùng cả nhà, còn bế theo đứa bé chưa tròn một tuổi, Phương Như thì vác bụng bầu tám tháng đến góp vui.

Đàn ông ở phòng khách, mấy cô gái thì chen vào phòng Triệu Mộc Thanh nói chuyện phiếm.

Cậu em họ chạy vào thở hồng hộc, "Đến rồi, đến rồi, đoàn rước dâu đến đầu đường rồi."

"Mau lên, đóng cửa vào." Em họ Trần Ngư tuy là một cô gái 22 tuổi nhưng vẫn nghịch ngợm như ngày bé, là đứa cầm đầu đám con nít trong nhà.

Cô ấy chỉ vào hai đứa em trai mười mấy tuổi rồi ra lệnh, "Hai đứa đứng canh ở cửa ra vào, đợi lát nữa anh rể phát đủ lì xì mới được mở cửa nhé."

Mợ bất đắc dĩ trừng mắt liếc nhìn, "Con khỉ nghịch ngợm! Trong đám này con là đứa lớn nhất, con gái con đứa lớn rồi mà không có tí xấu hổ nào! Còn muốn lập gia đình nữa không đấy?"

Bác sĩ Trương vỗ tay chị dâu, "Hôm nay con bé làm phù dâu, phải náo nhiệt vậy mới đúng."

Trần Ngư nghe mẹ mình lải nhải suốt hai mươi năm đã miễn dịch lâu rồi.

Cô ấy đứng bên cửa sổ trông chừng, "Nhanh lên, bọn họ xuống xe rồi! Mọi người chuẩn bị sẵn sàng!"

Các cô gái trong phòng nghe động tĩnh cũng ra xem náo nhiệt.

Từ Cảnh Tu mặc âu phục phẳng phiu thắt nơ, tay ôm bó hoa, Hứa Duy Kinh đi bên trái, Thẩm Xung đi bên phải.

Đằng sau là cư dân ở đây chạy theo hóng hớt.

"Hôm nay thầy Triệu gả con gái đó, ái chà, chú rể đẹp trai quá đi mất."

"Oa, ba người này ai cũng đẹp trai, quá là bổ mắt, chị Thanh Thanh giỏi quá!"

...

Từ Cảnh Tu nhìn sang trái ra hiệu, Hứa Duy Kinh hiểu ý, anh ta phóng khoáng đi lên trước gõ cửa.

"Chị dâu ơi, mau mở cửa nào!"

Hoa Trân ở bên trong nói vọng ra: "Đọc mật khẩu đi!"

Thẩm Xung cướp lời: "Vừng ơi mở ra!"

Hứa Duy Kinh: "Bát nhã ba la mật đa!" (1)

(1) Bát-nhã-ba-la-mật-đa tâm kinh (phiên latinh từ Phạn ngữ: Maha Prajñā Pāramitā Hridaya Sūtra, Prajnaparamitahridaya Sutra; Anh ngữ: Heart of Perfect Wisdom Sutra, tiếng Hoa: 般若波羅蜜多心經; âm Hán Việt: Bát nhã ba la mật đa tâm kinh) còn được gọi là Bát-nhã tâm kinh, hay Tâm Kinh. Đây là kinh ngắn nhất chỉ có khoảng 260 chữ của Phật giáo Đại thừa và Thiền tông. Nó cũng là kinh tinh yếu của bộ kinh Đại Bát Nhã gồm 600 cuốn. Kinh này được hầu hết các Phật tử tại Việt Nam, Triều Tiên, Nhật Bản, Tây Tạng, và Trung Quốc biết đến và rất thường dùng trong việc đọc tụng.

Thẩm Xung: " Úm ba la xì bùa!"

Mọi người đằng sau cười haha.

Hoa Trân nhắc nhở: "Tên một bài hát!"

Hứa Duy Kinh: "Ngọn cỏ ven sông!"

Thẩm Xung: "Hôm nay em phải lấy anh!"

Từ Cảnh Tu tức giận lườm Thẩm Xung, anh ta sờ mũi, "Em họ, đây cũng là tên bài hát mà, chắc em phải nghe rồi chứ?"

Hứa Duy Kinh được Thẩm Xung dẫn dắt, linh cảm đã đến.

"Ánh trăng nói hộ lòng tôi!"

"Yêu em một vạn năm!"

Mặt Từ Cảnh Tu lập tức dài ra.

Trong phòng cười vang, bác sĩ Trương lên tiếng, "Trân Trân, cho họ chút gợi ý đi, chỉ chú rể được trả lời."

Hoa Trân cũng cười nắc nẻ, "Đây là một bài hát thiếu nhi!"

Hai phù rể liếc mắt nhìn nhau, lại bắt đầu vắt óc PK. (2)

(2) Từ PK được sử dụng nhiều nhất trong các trò chơi game online, đặc biệt là game đối kháng. Đây là hành động xuất phát từ một người chơi khi cố tình giết hoặc hạ gục một người chơi khác.

Hai tên không đáng tin này dám nhúng chàm vợ anh, xem ra vẫn phải dựa vào bản thân rồi.

Từ Cảnh Tu ghét bỏ đẩy hai người ra, hắng giọng nói, "Bé thỏ con ngoan ơi, mau mở cửa đi nào."

Hoa Trân vỗ tay: "Đúng rồi, nhưng chú rể phải hát mới được tính!"

Từ Cảnh Tu nắm tay ho nhẹ một tiếng, chần chừ hai giây.

Liếc hai người bên cạnh đang nhìn trời, anh hé miệng hát, "Bé thỏ con ngoan ơi, mau mở cửa đi nào."

Cửa vang lên tiếng "lạch cạch" rồi được mở ra.

Hứa Duy Kinh ở phía sau nói nhỏ vào tai Thẩm Xung, "Lần đầu tiên tôi nghe anh Tu hát đó."

Thẩm Xung: "Thảo nào! Thật sự là... Một lời khó nói hết."

Bên trong còn một lớp cửa sắt, nhưng dù sao cũng trông thấy người trong phòng, có thể nhìn mặt nói chuyện.

Trần Ngư ở sau cửa nói: "Anh rể, giọng hát của anh thật chẳng ra sao! Về sau ít nhất phải luyện hát được mấy bài chúc ngủ ngon, nếu không thì làm sao dỗ chị em ngủ được?"

Từ Cảnh Tu nghĩ thầm, anh toàn dùng hành động dỗ cô ngủ.

Hứa Duy Kinh nhịn cười đến nỗi run cả vai lên, "Cô bé này không tầm thường đâu."

Trần Ngư liếc mắt đánh giá Hứa Duy Kinh - người mới trêu chọc mình, cô nàng cười tinh quái, "Sau đây hãy kể mười tên gọi thân mật của chị em vào thời điểm đêm khuya thanh tĩnh."

Người trong phòng cười lăn lộn, mẹ Trần Ngư thì hận không thể chạy lên bịt miệng cô lại.

Vừa đúng lúc Triệu Mộc Thanh không chịu được cô đơn cũng đi ra ngoài, đứng phía sau mọi người.

Hứa Duy Kinh cảm thấy hôm nay có lẽ là ngày khó khăn nhất của Từ Cảnh Tu từ trước đến nay, anh ta chủ động ra tay, "Anh à, để em nói hộ cho."

Thẩm Xung cũng rất tích cực, "Cống hiến sức lực vì em họ, không chối từ.”

Từ khi mở cánh cửa đầu tiên, Từ Cảnh Tu đã đổi từ khuôn mặt lạnh nhạt sang gương mặt tươi cười của người đàn ông dịu dàng.

Anh cắn răng mỉm cười nhìn hai người bên cạnh, "Cảm ơn, không cần."

Vợ của mình thì mình gọi, Từ Cảnh Tu chăm chú nhìn khuôn mặt cô dâu thoáng lộ ra phía sau đám người, cao giọng nói, "Thanh Thanh, em yêu, thỏ con, cục cưng, bé ngoan, vợ yêu, baby, nhóc xấu xa, tâm can, bảo bối..."

Hai người đứng sau lưng dựng cả tóc gáy, ra sức xoa cánh tay.

Trong phòng cũng ồn ào cả lên, không phân biệt già trẻ gái trai. Chồng Phương Như cẩn thận ôm lấy bụng lớn của vợ mình, vừa cười vừa suy nghĩ xem có tin tức nào là em bé sinh ra do mẹ bầu cười quá mức không.

Triệu Mộc Thanh xấu hổ muốn lén lút trốn về phòng thì bị Kim Nhã kéo lại, "Cô dâu ra rồi, mau xác nhận xem chú rể nói đúng không!"

Triệu Mộc Thanh ngượng ngùng che mặt gật đầu.

Mọi người lại cười ầm lên.

Làn da mặt của người nào đó ở cửa trắng ngần mà không thấy chút thẹn thùng nào.

Trần Ngư đảo mắt, "Tiếp theo mời chú rể kể tên thân mật mà cô dâu gọi anh!"

Nụ cười của Từ Cảnh Tu cứng lại, khóe miệng run rẩy. Những từ như "lưu manh", "khốn nạn", "cường đạo", "dâm tặc" thật sự không phù hợp với hình tượng người đàn ông dịu dàng lúc này...

Trong đầu Triệu Mộc Thanh thoáng hiện lên nhiều hình ảnh không thể miêu tả, từ đầu đến chân nóng như thiêu như đốt, cô giãy giụa thoát khỏi Kim Nhã rồi chạy nhanh như chớp trốn về phòng.

Thầy Triệu là người từng trải, mặt mo hơi đỏ lên, ngẫm lại lúc bản thân kết hôn cũng bị gây khó dễ trước cửa thì không khỏi đồng tình với con rể, ông lớn tiếng nói: "Được rồi được rồi, Tiểu Ngư, mau cho người vào thôi."

Từ Cảnh Tu rất có mắt nhìn, anh lấy một xấp bao lì xì từ chỗ Hứa Duy Kinh rồi thò tay qua khung cửa sắt phát cho mọi người.

Mấy người chặn cửa đều đi nhận tiền lì xì, bình thường Trần Ngư đã hơi sợ người chú có dáng vẻ nghiêm túc này, thấy ông lên tiếng đành phải mở cửa, không quên nói mấy lời may mắn, "Chúc anh rể và chị em trăm năm hạnh phúc!"

Hai người phù rể thấy hơi thất vọng, bọn họ ước gì được chơi tiếp trò chơi này, thật sự muốn biết đáp án mà.

Từ Cảnh Tu rất hài lòng, tạm quên chuyện vừa rồi bị làm khó, anh đưa chiếc phong bì thật dày cho cô ấy.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện