Cửa Tiệm Trường Sinh

Trả Giá Sinh Mệnh?


trước sau

Advertisement
Chương 32 : Trả giá sinh mệnh?

Trái tim Từ Du đột nhiên khẽ nhói, nữ thần của cô thật sự đã bán tuổi thọ, còn bán không ít năm?

Mấy năm nay, Mân Nghi Giai vẫn giữ liên lạc với Kỳ Tễ, điều này có nghĩa là gì chứ? Ít nhất Từ Du biết, cô, Chu Nhược Trăn và bố mẹ chồng Chu Nhược Trăn đều không thể có được cách liên hệ với Kỳ Tễ.

Khó có thể tưởng tượng, người như Kỳ Tễ lại có thể qua lại nhiều năm với một nữ minh tinh nổi tiếng như vậy, có phải trong lòng hắn, Mân Nghi Giai cũng đặc biệt hay không?

“Vậy chúng ta làm sao bây giờ? Cho dù chị tiếp tục giữ liên lạc với chị ấy, thì cũng không biết khi nào mới có thể gặp được Kỳ Tễ.” Vừa phân tích như vậy, Từ Du liền bắt đầu có chút lo lắng, sợ nữ thần sẽ mất mạng ngay tức khắc.

“Đừng vội, đừng vội, đây đều chỉ là phỏng đoán của chúng ta mà thôi, có lẽ là chị ấy vốn chưa từng bán tuổi thọ, quen biết với Kỳ Tễ chỉ là tình cờ thì sao?” Viên Chỉ Hề phân tích, nói: “Tóm lại chị trước hết cứ giữ liên lạc tốt với chị ấy, việc của Kỳ Tễ, chúng ta từ từ điều tra.”

Hai người không ngờ tới, sự việc lại chuyển biến rất nhanh chóng. Chỉ mấy ngày sau, không ngờ Mân Nghi Giai lại gọi điện cho Từ Du, hẹn cô ra ngoài uống cà phê.

“Yên tâm, lần này chỉ có chị và nữ thần, tuyệt đối không có mấy người linh ta linh tinh. Có điều nếu em lo lắng thì có thể lén đi theo.” Từ Du đương nhiên đồng ý ngay lời mời của Mân Nghi Giai, cho dù không phải vì việc của Kỳ Tễ, cô cũng rất vui nếu được tiếp xúc với nữ thần nhiều một chút. Chẳng qua thấy Viên Chỉ Hề không vui lắm, cô mới giải thích một câu.

Viên Chỉ Hề nói: “Nếu chỉ có hai người các chị thật ra cũng không có gì, em cứ đi theo xem vậy, tuyệt đối sẽ không để chị ấy phát hiện.”

Chỗ Mân Nghi Giai hẹn cô tới chính là một câu lạc bộ tư nhân, thật đáng tiếc, Viên Chỉ Hề căn bản là không vào được. Từ Du phải báo tên Mân Nghi Giai mới được cho vào.

Viên Chỉ Hề đứng bên ngoài đánh giá một chút câu lạc bộ này, cuối cùng từ bỏ suy nghĩ leo tường vào, biện pháp bảo vệ quá kín kẽ.

Từ Du lại không lo lắng lắm, chủ yếu là vì cô tin tưởng nhân cách của Mân Nghi Giai, Mân Nghi Giai chính là nữ thần quốc dân, có lý do gì lừa gạt một người hâm mộ nho nhỏ chứ?

Vào tới phòng riêng, phát hiện bên trong quả nhiên chỉ có một mình Mân Nghi Giai. Lần đầu tiên Từ Du đến nơi thế này, phát hiện phòng riêng thật lớn, bên trong còn có các loại tiện ích, bày trí giống như một ngôi nhà nhỏ.

Điều khiến cô bất ngờ chính là, Mân Nghi Giai vậy mà lại ngồi ở trên xô pha hút thuốc, thấy cô đến cũng chỉ gật đầu, cũng không dụi tàn thuốc.

Từ Du vô cùng kinh ngạc, cô chưa bao giờ biết nữ thần vậy mà lại hút thuốc, hình tượng này... cô cứ cảm thấy chênh lệch quá lớn với hiểu biết trước đó.

Có điều cô tự nghĩ ra rất nhiều lý do biện minh cho Mân Nghi Giai, dù sao Mân Nghi Giai cũng chỉ là một cô gái độc thân, hơn nữa vì thăng tiến, chắc chắn áp lực rất lớn, hút thuốc cũng không tính là gì. Hoặc ví dụ, hôm nay tâm trạng cô ấy không vui, hút điếu thuốc giải sầu, có thể bình thường cũng không hút.

Ổn định tâm lý xong, Từ Du lại vui vẻ trở lại, ngồi xuống bên cạnh Mân Nghi Giai trên xô pha.

“Em còn nghĩ chị Mân hẹn ở quán cà phê, chỗ này cũng quá xa xỉ quá.” Hẹn gặp ở nơi này chẳng giống hẹn uống cà phê, ngược lại giống như làm việc xấu gì không thể lộ ra.

“Quán cà phê không tiện, nơi này rất tốt.” Cuối cùng Mân Nghi Giai hút xong một điếu thuốc, thấy Từ Du chỉ ngoan ngoãn ngồi ở một bên, cũng không tỏ vẻ phản cảm hay là thất vọng, lập tức vô cùng hài lòng. “Thấy chị hút thuốc, em không có chút suy nghĩ gì sao? Có phải cảm thấy không giống với trong tưởng tượng hay không?”

Cô ấy hỏi trắng ra như vậy, Từ Du lại xấu hổ, nói: “Chị Mân hút thuốc chắc chắn có lý do của chị, cho dù nói như thế nào, chị cũng là minh tinh mà em thích nhất.”

“Thật sao?” Không ngờ Mân Nghi Giai lại truy hỏi.

“Đương nhiên là thật!” Từ Du biết thời điểm thể hiện quyết tâm tới rồi, có lẽ hôm nay chỉ cần qua cửa ải này, cô có thể thật sự tới gần Mân Nghi Giai, trở thành bạn tri âm chứ không chỉ là người hâm mộ.

Mân Nghi Giai bỗng nhiên đưa tay nắm lấy cằm của cô, mặt cũng dựa sát vào, nở một nụ cười điên đảo chúng sinh. Từ Du ngây ra, trong lòng hoảng loạn, lẽ nào nữ thần là les, hôm nay chính là hẹn hò?

Chờ đã, tuy là cô thích Mân Nghi Giai, nhưng thật sự chỉ là sự yêu thích của người hâm mộ đối với thần tượng, tuyệt đối không có ý về phương diện kia nha. Cô thích đàn ông đó có được không?

“Vậy em nói xem, thích chị tới mức nào? Tình nguyện trả giá sinh mệnh vì chị không?”

Giọng nói Mân Nghi Giai rất nhẹ, vô cùng có sức hấp dẫn. Đầu óc Từ Du vốn rối loạn, nghe xong lời này lại càng mơ hồ hơn.

Đúng là cô thích Mân Nghi Giai, nhưng vì cô ấy trả giá sinh mệnh, cái này quả thực quá... Khụ, cô thừa nhận bản thân là người rất ham sống, sẽ không vì một minh tinh yêu thích mà đánh cược sinh mệnh của mình.

Có lẽ, là vì không đủ thích.

Nhưng lúc này cô tuyệt đối không thể biểu hiện ra một chút không muốn nào, nếu không chắc chắn sẽ mất đi cơ hội bày tỏ sự trung thành, về sau cũng tuyệt đối không thể lấy được lòng tin của Mân Nghi Giai nữa.

Hơn nữa, Mân Nghi Giai chỉ đang thăm dò, cũng không thật sự bảo cô trả giá sinh mệnh làm gì.

“Chị Mân, lời này là có ý gì? Chị không tin em thích chị sao? Đừng nói trả giá sinh mệnh, dù cho lên núi đao, xuống biển lửa em cũng cam tâm tình nguyện!”

Chậc, đột nhiên cảm thấy chính mình thật vĩ đại, thật xấu xa!

Mân Nghi Giai thả lỏng tay, ngồi xuống một lần nữa, cười nói: “Hy vọng lời này của em không phải gạt chị.”

“Đương nhiên không phải, em nói thật.”

“Nếu đã như vậy, tám giờ tối ngày mùng một tháng mười đến biệt thự của chị, chị có việc quan trọng muốn nhờ em. Nhớ kỹ, em đến một mình, việc này không thể nói với ai.” Mân Nghi Giai nhìn chằm chằm hai mắt Từ Du, nghiêm túc dặn dò, nói: “Hứa với chị.”

Từ Du nhạy bén cảm thấy điều khác thường, nhưng chưa kịp nghĩ thì đã gật đầu: “Em sẽ nghe theo.”

“Bé ngoan, nào, uống cà phê đi. Hôm nay em muốn chơi gì chị Mân cũng chơi với em.” Mân Nghi Giai thu lại vẻ đáng sợ lại thần bí vừa rồi, trong nháy mắt liền biến trở về nữ thần quốc dân kia, như đóa sen tuyết trên núi cao, chỉ có thể nhìn mà không thể chạm đến.

Hai giờ sau, Từ Du lảo đảo đi ra khỏi câu lạc bộ, cô cũng không biết hai tiếng qua đã làm gì.

Viên Chỉ Hề chờ hai tiếng trong xe vốn đã sốt ruột, thấy cô như vậy lại lo lắng không thôi, kiểm tra từ trên xuống dưới một phen, phát hiện không có gì bất thường mới thôi.

“Chị làm sao vậy? Chị ta ức hiếp chị?”

Từ Du lắc lắc đầu, ánh mắt mê mẩn, nói: “Chị chỉ nghĩ không thông, nữ thần của chị hình như... không giống như chị tưởng tượng, vừa rồi có một khoảnh khắc chị cảm thấy chị ấy thật đáng sợ.”

“Chị ta là diễn viên, bình thường dĩ nhiên thể hiện ra mặt tốt đẹp nhất, nhưng lúc riêng tư thì sẽ bộc lộ ra bản tính.” Viên Chỉ Hề thấy cô thật sự không bị thương mới yên lòng. “Chị ta nói với chị cái gì? Sao lại lâu như vậy?”

“Thật ra phần lớn thời gian là chụp ảnh, chị vất vả lắm mới gặp chị ấy một lần, đương nhiên phải chụp cho đủ, như vậy về sau có thể từ từ thưởng thức, hơn nữa còn có ảnh chụp chung.” Từ Du nói xong còn khoe khoang lấy di động ra lắc lắc vài cái.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện