Cú Nửa Đêm

Chương 112


trước sau

Advertisement
Chương 112: Sát hạch

Quản lí ở Địa phủ là quỷ sức mạnh, sống tại Địa các, là nơi gần với Nhân gian nhất trong Địa phủ, ở lâu rồi nên sức mạnh căng tràn, quỷ khí dồi dào.

"Nghe nói lúc ông ta chết đã gần một trăm tuổi rồi, lúc mới tới đây hồn phách rất yếu, về sau lên làm quản lí, sống ở Địa các, bây giờ khỏe khoắn hơn lũ cô hồn dã quỷ chúng tôi nhiều." Trên đường đến Địa các, quỷ chết đói giảng giải hết sức tận tâm, hệt như hướng dẫn viên du lịch vậy.

Từ Vọng nhận ra sự ngưỡng mộ được bộc lộ qua giọng nói của cậu ta, bèn bảo: "Mặc dù cậu không sống trong Địa các, nhưng cũng có thể đến ở bên cạnh Địa các mà, ké được chút quỷ khí nào thì hay chút ấy thôi."

Quỷ chết đói thở dài lắc đầu: "Chỗ tốt đều bị chiếm hết rồi, làm gì đến lượt tôi."

Cậu bạn quỷ chết đói này vốn đã có tướng cơ cực rồi, lại còn cúi đầu ai oán, khiến người nhìn càng thấy đồng cảm hơn.

Ngô Sênh dò xét cậu ta suốt dọc đường, lúc này mới đặt ra câu hỏi nghi vấn: "Ban nãy cậu đẩy quỷ ăn quỷ xuống giếng, tôi thấy động tác cũng nhanh nhẹn đấy chứ, có bản lĩnh như vậy mà còn phải chịu bắt nạt ở Địa phủ à?"

Quỷ chết đói dừng chân, quay đầu lại ngơ ngác đáp: "Đó là vì tôi muốn cứu các anh..." Nói đoạn, cậu ta chớp chớp mắt, tựa như mới hiểu ra Ngô Sênh đang hỏi gì, vội vàng dè dặt bổ sung thêm một câu, "Tôi, tôi chưa đánh nhau với những quỷ khác bao giờ."

Ngô Sênh: "..."

Từ Vọng: "..."

Có cần phải thành thật như vậy không!!!

Trong lúc tán phét, bọn họ đã đến Địa các rồi.

Hai người một quỷ bước qua cửa, bên trong có một chiếc lu chứa đầy đất cát được đặt ngay giữa phòng, ngồi đằng sau lu là một ông lão tóc bạc, vóc dáng không cao lắm, hơi gù lưng, hai mí mắt đã sụp xuống gần như che hết cả mắt, những nếp nhăn chi chít trên mặt cho thấy ông đã trải qua nhiều cuộc bể dâu.

Không đợi bọn họ nói rõ mục đích đến, quỷ sức mạnh đã trực tiếp vỗ lên thành lu, buông một câu ngắn gọn súc tích: "Dẫn quỷ khí vào đây."

Kì sát hạch từ Địa phủ vào Nhân gian, không cần phải giương gươm múa kiếm, quản lí chỉ cần nhìn một thứ mà thôi —— mức độ cao thấp của quỷ khí.

Mà chiếc lu to lớn kia, chính là dùng để kiểm tra quỷ khí.

Từ Vọng nuốt một ngụm nước bọt, bỗng nhiên thấy căng thẳng hẳn, nhanh chóng quay sang thì thầm hỏi Ngô Sênh: "Lỡ đâu bị từ chối visa thì sao?"

Ngô Sênh: "... Thì chúng ta đừng ra nước ngoài nữa, du lịch trong nước cũng được mà."

Từ Vọng bị chọc cười bởi sự phối hợp của anh, nỗi căng thẳng trong lòng tự dưng giảm đi không ít, hít sâu một hơi, bước lên đầu tiên.

Cậu không đi thẳng tới bên chiếc lu, mà dừng lại ở cách đó hai bước chân, nhắm mắt, tập trung tinh thần.

Linh hồn sau lưng cậu thoắt cái chui ra, hệt như một con rắn đen, lao thẳng vào chiếc lu rồi mất hút trong đất cát!

Vài giây im lặng trôi qua.

Cát trong lu đột nhiên chuyển động phát ra tiếng "sột soạt", không phải là do linh hồn sau lưng khuấy đảo hay tác động, mà dường như là bản thân đất cát có sức sống của riêng mình, tự chuyển động từng đợt từng đợt một, càng lúc càng nhanh!

"Được rồi." Quỷ sức mạnh ngước đôi mắt sụp mí lên, ánh mắt bên dưới hàng mi trắng muốt quét qua Từ Vọng, "Cậu là quỷ ám người à?"

Vị quản lí này không giống như tay gác cửa ở Tây viện, mới bị ông ta nhìn bằng ánh mắt tra xét như vậy thôi mà Từ Vọng đã thấy hơi chột dạ rồi.

Người khác đều là một thân một mình, chỉ có cậu là mua một tặng một, quỷ sức mạnh không nghi ngờ cậu, ngược lại còn "tặng" thêm suy đoán "quỷ ám người" này, vậy đã có thể coi là "chế độ đơn giản" rồi.

Nhưng vấn đề là, cậu đã nói chắc như đinh đóng cột với quỷ chết đói rằng mình là linh hồn sau lưng rồi, giờ mà sửa khẩu cung thì biết phải giải thích thế nào.

"Hầy," Từ Vọng khẽ hắng giọng, cố gắng khiến mình bình tĩnh lại, "Cũng không tính là quỷ ám người chính tông, tôi là linh hồn sau lưng." Cậu điều khiển bóng đen chui ra khỏi lu, giơ tay chỉ vào nó, "Đây mới là tôi."

Vẫn là chiêu cũ, nhưng quỷ sức mạnh hình như không mắc bẫy.

Từ Vọng bị ông ta soi đến mức không dám thở mạnh.

Nửa ngày sau, quỷ sức mạnh cuối cùng cũng phẩy tay, thở dài một hơi: "Chờ khi nào cậu sống đến tầm tuổi tôi mới hiểu được, thân thể chẳng qua cũng chỉ là một lớp vỏ bọc, đẹp hay xấu, tứ chi khỏe mạnh ngũ quan tuấn tú hay là một cái bóng mờ ảo đen sì, thực ra đều không quan trọng."

"..." Quỷ sức mạnh có vẻ hiểu nhầm rằng cậu đang chê bai bản thân chỉ là một bóng đen, vậy nên mới tìm một thân xác để chắn ở đằng trước.

Nhưng --

"Ông vừa nói tứ chi khỏe mạnh, ngũ quan cái gì cơ?"

Quỷ sức mạnh tưởng rằng cậu không nghe rõ, còn đặc biệt nhấn mạnh: "Ngũ quan tuấn tú."

Từ Vọng thở dài một hơi, xuôi tai ghê.

Ngô Sênh đã nhìn thấu tất thảy từ lâu: "..."

Quỷ sức mạnh phủi tay qua chiếc lu, mặt cát lập tức phẳng lặng như cũ, sau đó nhìn về phía Ngô Sênh: "Đến lượt cậu rồi."

Ngô Sênh hơi nheo mắt, chẳng hề động đậy.

Chỉ trong một tích tắc ngắn ngủi, trong đầu anh đã rà qua một lượt tất cả những công cụ mà mình có, nhưng chẳng có một cái nào là theo hướng ma quái cả.

Khắp cả người anh đều là dây leo, đánh lừa thị giác còn tạm được, chứ thật sự kiểm tra quỷ khí thì tuyệt đối sẽ lộ tẩy.

"Cậu còn chần chừ cái gì?" Quỷ sức mạnh nhíu mày đầy vẻ sốt ruột, "Muốn đến Nhân gian thì qua đây, không muốn thì về đi."

Từ Vọng xoay người đi về chỗ cũ, vừa đi vừa liếc Ngô Sênh một cái -- Cứ giao cho tôi.

Không phải Ngô Sênh chưa từng nghĩ đến việc lén lút để Từ Vọng dùng linh hồn sau lưng giúp đỡ, nhưng anh cứ cảm thấy không thể qua được đôi mắt của quỷ sức mạnh.

Thế nhưng chuyện đã nước này, chỉ có thể bất chấp làm liều thôi.

Tiến lên phía trước, lướt qua Từ Vọng, Ngô Sênh cũng dừng lại ở nơi cách đó hai bước.

Nín thở, tập trung, dây leo tóm người trên cơ thể anh bắt đầu chậm rãi chuyển động, ngay sau đó bất chợt thò ra một sợi, cắm vào trong đống cát!

Phần rễ của dây leo vẫn quấn trên người Ngô Sênh, chỉ có một phần ba đoạn ngọn lặng lẽ chui vào trong cát.

Ngô Sênh, dây leo, đều không hề động đậy.

Đống cát cũng chẳng động đậy.

Tất thảy đều trở nên im lặng đến mức kỳ dị.

Cuối cùng, mặt cát bắt đầu chuyển động, tốc độ có hơi chậm hơn so với lúc Từ Vọng kiểm tra, nhưng vẫn có thể cảm nhận được làm quỷ khí mập mờ đang bao trùm bên trong lu cát.

Trái tim lơ lửng của Ngô Sênh thả lỏng một nửa, nhìn sang phía quỷ sức mạnh với ánh mắt dò hỏi.

Quỷ sức mạnh phất tay: "Được rồi, vừa đủ mức đạt, nếu mà yếu thêm tí nữa là cậu không qua đâu."

Ngô Sênh thầm thở phào một hơi, cuối cùng cũng yên lòng.

"Cậu, chính là cậu đấy," Quỷ sức mạnh lướt qua bóng lưng đang đi về chỗ cũ của Ngô Sênh, nói với quỷ chết đói, "Đừng ngây ra đó nữa, mau qua đây."

"Tôi á?" Quỷ chết đói ngớ người, vội vàng lắc đầu, "Tôi không đến Nhân gian đâu."

Quỷ sức mạnh chau mày: "Không đi thì cậu ở đây làm gì?"

"Tôi, tôi đi cùng hai anh ấy thôi." Quỷ chết đói bỗng dưng bị mắng, có chút sợ hãi.

Quỷ sức mạnh đánh giá cậu ta mấy lượt từ trên xuống dưới, có vẻ cũng cảm thấy dù cậu ta có kiểm tra hay không cũng như nhau, vừa nhìn đã biết là số ở lại Địa phủ, nên cũng chẳng nói gì thêm.

Quỷ sức mạnh run rẩy đứng lên, xoay sang phải, nhìn thẳng vào bức tường trước mặt.

Mặt tường tức khắc "lạch cạch" rơi xuống, lộ ra một con đường tối tăm u ám.

"Phía cuối còn đường này chính là Nhân gian." Ông ta lùi sang một bên, nhìn về phía Ngô Sênh và Từ Vọng, "Đi đi."

Từ Vọng muốn nói lời tạm biệt với quỷ chết đói, nhưng vào khoảnh khắc quay đầu, cậu lại bắt được vẻ hâm mộ chưa kịp tan đi trong mắt đối phương.

Từ Vọng bỗng hứng lên: "Thử một tí cũng đâu có mất miếng thịt nào!"

Quỷ chết đói đột nhiên bị gọi nên ngỡ ngàng: "Hả?"

"Tôi bảo, cậu cứ kiểm tra thử với lu cát thì cũng có sao đâu?" Từ Vọng bất lực trước sự an phận của cậu, "Còn chưa thử đã nói không được rồi, vậy thì cả đời này cậu cũng không làm được đâu."

"Nhưng mà..."

"Không có nhưng nhị gì hết! Cậu muốn cả đời này lang thang bên rìa Địa phủ? Đến cả chút quỷ khí cũng không ké được à? Lúc còn sống cậu đã đói chết rồi, sau khi chết còn định đói đến lúc hồn bay phách tán à?"

"Tôi biết là anh có ý tốt," Quỷ chết đói ấm ức lầm bầm, "Nhưng sao nghe cứ như nguyền rủa thế..."

Từ Vọng vừa tức vừa buồn cười, sai linh hồn sau lưng đẩy quỷ chết đói lên phía trước: "Mau thử đi."

Quỷ sức mạnh đứng bên cạnh lu, cũng không ngăn cản, nhưng ánh mắt có vẻ coi thường, rõ ràng là không tin cậu ta có thể qua được.

Quỷ chết đói do dự một hồi, rồi thò tay vào trong đống cát.

Từ Vọng bất giác nín thở, cũng chẳng biết vì sao lại căng thẳng hơn cả lúc chính mình kiểm tra.

Lớp cát xung quanh cổ tay của quỷ chết đói động đậy trước tiên, từng hạt một lăn về phía đó, tựa như có gió nhẹ thổi qua vậy.

Sau đó đất cát bắt đầu từ từ chuyển động, nhưng không nhìn ra là mạnh hay yếu hơn Từ Vọng với Ngô Sênh, bởi lu cát dưới tay cậu không phải dịch chuyển, mà là chậm rãi tạo thành một vòng xoáy không quá mạnh mẽ.

Quỷ sức mạnh nhướng hàng mày trắng muốt lên, có vẻ hết sức kinh ngạc: "Không nhìn ra đấy, cũng có chút sức mạnh đó chứ."

Quỷ chết đói được công nhận, lập tức thả lỏng hơn, nhưng sắc mặt lại trở nên kém hơn.

Quỷ sức mạnh nhìn cậu ta một hồi, dường như nhận ra điều gì đó, thở dài một hơi, cất tiếng với giọng nói hiếm khi xen lẫn chút hòa nhã: "Khi còn sống cậu đã phải khổ sở đến mức nào cơ chứ. Mau đi đi, đến Nhân gian tích nhiều quỷ khí một chút."

Quỷ chết đói trầm tư, chẳng nói câu nào.

Mọi người xếp hàng đi vào con đường tăm tối ấy, im lặng đi được một lát, Từ Vọng mới gọi thử một tiếng đầy thăm dò: "Tiểu Đói?"

Trong con đường tối um không có ánh sáng, đôi bên chẳng trông thấy nhau, cũng chẳng trông thấy biểu cảm, chỉ có thể nghe thấy giọng nói.

"Ừ?" May thay, quỷ chết đói trả lời rồi.

"Lúc trước cậu... chết thế nào vậy?" Từ Vọng đưa ra câu hỏi vẫn luôn canh cánh trong lòng, nhưng rất nhanh đã lại bổ sung, "Nếu cậu không muốn kể thì cứ coi như tôi chưa hỏi đi."

"Thực ra cũng chẳng có gì mà không kể được," Trong bóng tối, giọng nói của quỷ chết đói vang lên cùng với tiếng cười khổ, không phải khổ trong kể khổ, mà là nét cay đắng khi tự trào, "Tôi bị bạn lừa, cậu ta lấy hết toàn bộ tiền của tôi, bỏ lại mình tôi giữa nơi đồng không mông quạnh, cuối cùng trên người tôi chẳng còn đồng nào, lại không tìm được đường về nhà, cứ thế đói chết thôi."

"Vậy sau khi cậu chết có đi tìm cậu ta đòi mạng không?" Hiện tại Từ Vọng bỗng nhiên rất mong rằng Tiểu Đói là một con ác quỷ.

"Vốn cũng định tìm đấy," Bụng quỷ chết đói tự dưng lại kêu lên rột rột hai tiếng, bật cười đầy ngại ngùng, "Nhưng mà về sau đói quá, không còn sức nữa, lười đi tìm."

Từ Vọng: "Báo thù mà cũng lười đi cho được?!"

Ngô Sênh: "Báo thù mà cũng lười đi cho được?!"

Câu nói đồng thanh đến quá bất ngờ, Từ Vọng và Ngô Sênh quay sang nhìn nhau trong vô thức, thế nhưng trên con đường tối om này chẳng thể nào thấy được bóng dáng của nhau, có điều cảm giác "ân oán phân minh" trùng điệp ấy vẫn cực kì mãnh liệt.

Kể từ cấp ba, nguyên tắc hành sự của hai người họ vẫn luôn là, cậu kính tôi một thước, tôi nhường cậu một trượng, cậu đánh tôi một cái, tôi ít nhất cũng phải đạp cậu một cú, khả năng cao còn bồi thêm một cùi chỏ nữa.

Vậy nên họ hoàn toàn không thể hiểu nổi sự "rộng lượng" của quỷ chết đói.

"Ài, đừng nói về tôi nữa," Quỷ chết đói hiển nhiên là không cãi nổi, dứt khoát đổi chủ đề luôn, "Lát nữa là phải gặp quản lí ở Nhân gian rồi, hai anh đã nghĩ ra nên đối phó thế nào chưa?"

Ngô Sênh: "Trước đây cậu bảo tay này đang tìm người tài thay cho Thiên giới à?"

Quỷ chết đói: "Phải, văn hay võ đều được, nghe nói là gần đây Tây viện rất không an phận, vậy nên lão đại cũng bắt đầu lo lắng."

Hai chữ "Tây viện" khiến trái tim Từ Vọng và Ngô Sênh đều hơi thắt lại.

Có tất giật mình là bản năng của con người, có người thể hiện mạnh mẽ, có người yếu hơn, nhưng không thể nào hoàn toàn không có.

"Tây viện?" Từ Vọng giả vờ không hiểu.

Quỷ chết đói chẳng hề nghi ngờ gì, giải thích kĩ càng: "Ngôi nhà này chia thành Đông viện và Tây viện, chỗ chúng ta là Đông viện, phân rõ đẳng cấp, có trật tự, bên Tây viện thì loạn hơn, cũng chẳng có chế độ gì hết, toàn dựa vào việc xem kẻ nào mạnh hơn thì kẻ đó xưng vương..."

"Vốn dĩ hai viện vẫn luôn nước sông không phạm nước giếng, nhưng lão đại đương nhiệm của Tây viện cứ cảm thấy Đông viện chúng tôi địa linh nhân kiệt, bới móc khiêu chiến mấy lần rồi, muốn nhân lúc loạn lạc đánh sang đây..."

"Thực ra," Từ Vọng cân nhắc cách dùng từ, "Để Tây viện qua đây cũng chưa chắc đã là chuyện xấu, cậu nhìn tình hình hiện tại mà xem, muốn đến nơi gần với suối quỷ hơn còn phải vượt qua đủ tầng sát hạch, thực ra suối quỷ là của chung mà, có lý nào lại chỉ cho một số ít người đến gần được, đúng không?"

Quỷ chết đói lại im lặng.

Âm cuối cùng Từ Vọng tan biến trong bóng tối, bầu không khí bỗng chốc trở nên gượng gạo.

Chẳng biết đã qua bao lâu, khi ánh sáng phía cuối con đường tăm tối lấp ló chiếu vào, quỷ chết đói mới cất tiếng hỏi: "Các anh đã bao giờ đến Tây viện chưa?"

Có một khoảnh khắc, Từ Vọng cảm thấy do dự.

Suốt một đường đến đây, bọn họ và quỷ chết đói đã có thể coi là một nửa bạn bè rồi, cảm giác áy náy khi nói dối bạn đang dần dần nảy sinh trong lòng cậu.

Từ Vọng hạ quyết tâm rồi mới khẽ khàng đáp: "Chưa."

"Nếu anh từng đến đó rồi thì sẽ không cảm thấy ở đó tốt nữa đâu," Quỷ chết đói yếu ớt nói, "Ở đó cứ mấy ngày lại thay một lão đại khác, ai mạnh hơn thì người đó xưng vương, ngày ngày chìm trong đấu đá loạn lạc, cô hồn dã quỷ chỉ cần hơi yếu một chút là chắc chắn sẽ không được sống yên bình, kẻ nào không may có khi chỉ tùy tiện lang thang một lát thôi cũng có thể bị cuốn vào một cuộc chiến, hồn bay phách tán."

"Cậu bảo tôi chọn giữa chiến loạn và thái bình, tôi chắc chắn sẽ chọn thái bình, hơn nữa --" Bước đến cuối con đường tăm tối, ánh trăng bên ngoài lối ra chiếu vào trong, rọi lên khuôn mặt của quỷ chết đói, trông cũng có chút tinh thần, "Nếu như ở đây cũng loạn lạc giống như Tây viện, có lẽ tôi đã không gặp được các anh."

Cậu ta nhe răng cười đến là kì dị, nhưng lại bộc lộ niềm vui rất đỗi chân thành.

Từ Vọng bỗng nhiên không dám nhìn thẳng vào mắt cậu ta, cúi đầu thay đổi chủ đề cuộc nói chuyện: "Ban nãy cậu bảo quản lí ở Nhân gian coi trọng điều gì nhất?"

Quỷ chết đói chẳng nhận ra có gì khác thường, trả lời rất tự nhiên: "Nghe nói là coi trọng hiền tài nhất, hiểu binh pháp thì càng tốt."

...

Mười lăm phút sau, tại cục sát hạch của quản lí ở Nhân gian.

Ngô Sênh: " 'Ba mươi sáu kế', kế thắng trận, kế chống địch, kế tấn công, kế hỗn chiến, kế hợp tác, kế bại trận, mỗi chương sáu kế, tổng cộng ba mươi sáu kế, cụ thể như sau: man thiên quá hải, vây Ngụy cứu Triệu, tá đao sát nhân, dĩ dật đãi lao..."

Ngô Sênh: " 'Binh pháp Tôn Tử', tổng cộng mười ba chương, lần lượt là 'Kế sách', 'Tác chiến', 'Công mưu', 'Quân hình'..."

Ngô Sênh: "Trong chương 'Kế sách', Tôn Tử viết: Chiến tranh là đại sự của quốc gia, quan hệ tới việc sống chết của nhân dân, sự mất còn của nhà nước, không thể không khảo sát nghiên cứu cho thật kỹ..."

Nửa tiếng sau.

Quản lí ở Nhân gian: "Nếu tôi cho cậu một đội quân quỷ, cậu có tự tin có thể phò tá lão đại chống lại Tây viện không?"

Ngô Sênh: "Không cần cả một đội quân, chỉ cần hai tên là đủ rồi."

Quản lí ở Nhân gian: "Hai tên nào?"

Ngô Sênh: "Tên như hoa tựa ngọc bên trái tôi, và tên mặt bủng da chì bên phải tôi."

...

Cùng lúc đó, tại Địa phủ ở Đông viện.

Lão Tiền và Tiểu Huống lạc đường rồi.

Địa phủ không chỉ rộng mà còn loạn, quỷ thì cũng tạm, khá có kỉ luật, nhưng chủ yếu là đường loạn. Đường to phố nhỏ chằng chịt dọc ngang, nhiều khi đi nửa ngày rồi mới nhận ra mình lại vòng về chỗ cũ.

Cuối cùng giữa lúc sứt đầu mẻ trán, bọn họ ngửi thấy mùi hương son phấn thoang thoảng đâu đây, xen lẫn giữa thứ mùi thối rữa của căn nhà ma này, có tác dụng tỉnh táo đầu óc hệt như dầu gió vậy.

Hai người lần theo mùi hương, mò đến một mảnh sân hoang vắng, nhưng còn chưa tới gần cửa đã nghe thấy tiếng nam nữ nói cười lả lơi.

Quấn quýt, mờ ám, kèm theo cảm giác trẻ nhỏ chớ đến gần.

Trong sân không có quỷ, mỗi người một đầu lặng lẽ đến gần cửa sổ, cánh cửa mở toang, sắc xuân phơi phới ập tới trước mặt.

Chỉ trông thấy một tên quỷ đực lõa thể đang nằm ngả ngớn trên giường, xung quanh là bốn, năm ả nữ quỷ yểu điệu, người thì e ấp trong lòng hắn, vành tai kề cận tóc mai, người thì đứng bên quạt mát cho hắn, còn có kẻ đang đút từng quả nho một đến tận miệng hắn. Tên quỷ đực có vẻ hết sức thỏa mãn và tận hưởng, chẳng khác gì Tây Môn Khánh(*) trong giới quỷ!

(*Tây Môn Khánh: là một nhân vật chính trong tiểu thuyết Kim Bình Mai của Tiếu Tiếu Sinh, nhưng trước đó đã xuất hiện trong tiểu thuyết Thủy Hử của Thi Nại Am trong tình tiết nổi tiếng "Võ Tòng sát tẩu". Tây Môn Khánh là một nhân vật hoang dâm vô độ, tư thông với Phan Kim Liên, vợ của Võ Đại Lang, anh trai của Võ Tòng. Y cùng Kim Liên đã đầu độc chết Võ Đại Lang khi Võ Tòng đi vắng. Đến khi Võ Tòng trở về, lo tang cho anh mình xong, liền gϊếŧ chết cả Tây Môn Khánh và Kim Liên lấy đầu tế anh.)

Tiền Ngải càng nhìn càng thấy bực bội, cố kiềm chế ham muốn một chưởng đập chết hắn, ánh mắt cố gắng lướt qua những cơ thể lõα ɭồ kia mà rà soát trên giường.

Một tấm vải mỏng đột nhiên phóng ra từ trên giường, lao thẳng về phía cửa sổ!

Tiền Ngải vội tránh theo bản năng, tấm vải sượt qua mặt hắn, nhưng lại đụng trúng vai Huống Kim Hâm, tấm vải mỏng vừa chạm đến đã quấn lấy hắn, chớp mắt đã bao bọc hắn kín mít!

Tiền Ngải còn chưa kịp phản ứng lại thì tấm vải đã rụt về, kéo theo cả Huống Kim Hâm "bay" vào phòng!

Huống Kim Hâm hệt như xác ướp rơi "bộp" một cái xuống mặt sàn trước giường.

Quỷ phong lưu đẩy nữ quỷ bên người mình ra, ngón tay khẽ ngoắc một cái, tấm vải liền mở ra.

Huống Kim Hâm ngã một cú choáng váng đầu óc, còn chưa kịp nhìn rõ quỷ phong lưu thì chính hắn đã cúi người xáp lại gần.

Huống Kim Hâm giật bắn cả mình, nhưng vẫn không động đậy, cứ để cho quỷ phong lưu dí sát lại gần mà đánh giá hắn, sau đó âm thầm điều khiến cánh tay cụt lần mò về phía "giường quỷ" -- Gợi ý về huy chương là "quỷ yêu giường", tức là hoặc huy chương nằm trên người quỷ yêu giường, hoặc nằm trên cái giường mà hắn yêu, nhưng hiện tại cái tên quỷ phong lưu không một mảnh vai che thân này "liếc mắt là thấy sạch sành sanh", trên người hắn chắc chắn không có huy chương, vậy thì chỉ có thể ở trên cái giường kia mà thôi.

Ánh mắt của quỷ phong lưu và mấy ả nữ quỷ đều tập trung về phía Huống Kim Hâm, chẳng ai chú ý đến "cánh tay cụt" bỗng dưng xuất hiện trên giường.

"Ngươi từ đâu đến? Cũng trắng trẻo mịn màng phết nhỉ." Quỷ phong lưu dò xét Huống Kim Hâm bằng ánh mắt tràn đầy hứng thú, buông lời ngả ngớn, "Ta thì nam nữ đều được, có muốn thử với ta không?"

Mắt thấy tay hắn đã sắp chạm đến mặt Huống Kim Hâm, bên ngoài cửa sổ chợt vang lên một tiếng kêu lớn: "Ngươi thử với ta đây này!"

Quỷ phong lưu, nữ quỷ và cả Huống Kim Hâm đồng loạt quay lại thì thấy một chiếc đầu lơ lưng bay đến.

Tiền Ngải lao đến bên Huống Kim Hâm trong tư thế "đầu bay", mạnh tay kéo hắn sang một bên, sau đó tự mình thế vào chỗ của hắn, mắt đối mắt mũi đối mũi với quỷ phong lưu bằng một cái đầu.

"Ngươi thấy ta thế nào?" Đầu bay hất mái tóc ngắn cũn cỡn, liếc mắt đưa tình, "Ta hơi bị sung sức đấy!"

"..." Quỷ phong lưu tắt nắng với tốc độ có thể thấy được bằng mắt thường.

Nửa phút sau.

"Ê, ngươi không đồng ý thì thôi, ngươi chạy cái gì --" Tiền Ngải trông theo bóng lưng trắng toát của quỷ phong lưu vừa hoảng hốt bỏ chạy, cả thế xác và tinh thần đều chịu đả kích nghiêm trọng.

Quỷ phong lưu bỏ chạy, đám nữ quỷ cũng hết hứng, lượn cùng luôn.

Đúng ý Huống Kim Hâm và Tiền Ngải.

Hai người bạn nhanh nhẹn trèo lên giường, mò mẫm khắp nơi.

Chẳng bao lâu, cái giường đã bị bọn họ lật tung cả lên, nhưng chẳng có gì hết, không có ánh sáng, tất nhiên là cũng không có huy chương.

Bốn mắt nhìn nhau.

Huống Kim Hâm: "Ở chỗ mộng quỷ ư?"

Tiền Ngải: "Cũng chỉ còn mỗi khả năng này thôi."

Mới nói hai câu, một loạt tiếng kêu gào thảm thiết đã vang lên từ đằng xa, thật sự chẳng khác gì gào rách cổ họng.

Tiền Ngải và Huống Kim Hâm giật bắn cả mình, ngẩng đầu lên thì trông thấy quỷ phong lưu vừa chạy trốn nay lại lao ngược về như lốc xoáy, phi thẳng vào trong phòng!

Hai người vội vàng nhảy xuống giường, cảnh giác toàn phần!

Thế nhưng quỷ phong lưu hoàn toàn chẳng nhìn đến bọn họ, trực tiếp chạy lên giường, co cụm lại mà run lên bần bật, nào còn chút dáng vẻ phong lưu ban nãy nữa!

Tiền Ngải khó khăn nuốt một ngụm nước bọt: "Bóng ma tâm lý mà tôi để lại lớn đến thế à..."

Cửa viện không biết đã mở toang tự bao giờ, một đám quỷ nhỏ tụ tập tại đó, thi nhau ngó đầu vào nhìn như thể đang xem trò vui, vừa nhìn vừa thì thầm bàn tán.

Tiền Ngải và Huống Kim Hâm bước ra ngoài, cũng giả vờ hiếu kì mà cất tiếng hỏi: "Hắn ta làm sao vậy?"

Quỷ dưới Địa phủ tùy tiện bay lượn, trông thấy hai gương mặt lạ đi ra từ phòng của quỷ phong lưu, đám quỷ nhỏ vây xem cũng chẳng thấy có gì khác thường, cực kì hào hứng chia sẻ tin đồn: "Chẳng biết hắn tự dưng khùng điên thế nào, lại đi mò lên giường của mộng quỷ."

Truyện convert hay : Vương Nữ Nhân Ai Dám Động

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện