Cốt Truyện Tôi Viết Thành Sự Thật

Lúc cô dậy thì cũng có suy nghĩ không thực tế này


trước sau

Advertisement
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Lục Thừa Tư nhìn Sở Dật, giọng điệu thờ ơ trả lời anh ta: “Không phải trùng hợp, tôi đặc biệt đến tìm cô ấy.”

Tạ Chiêu chớp chớp mắt, hỏi anh: “Làm sao anh biết tôi ở đây?”

Lục Thừa Tư nhìn cô nói: “Lên hot search.”

“!” Lại lên hot search? Tạ Chiêu lập tức lấy di động ra xem, thật đúng là lên hot search, mặc dù không xếp ở top cao, nhưng cũng không tệ.

Lục Thừa Tư nhìn về phía Sở Dật đối diện: “Làm sao đội trưởng Sở cũng ở đây?”

Sở Dật cười nói: “Tôi cũng đặc biệt đến tìm cô Tạ ăn cơm.”

“A, đội cảnh sát các anh thong thả thế à?”

“Hôm nay đúng lúc tôi nghỉ ngơi.” Sở Dật nhìn Lục Thừa Tư, “Công ty Lục tổng cũng thong thả sao?”

Lục Thừa Tư nói: “Tan việc rồi.”

Sở Dật cười: “A, nếu không tại sao nói làm sếp sướng chứ, giờ tan làm của các anh rất tự do.”

“Là thong thả hơn cảnh sát các anh.”

Biên tập của Tạ Chiêu ở bên cạnh xem bọn đá xéo nhau, cẩn thận hỏi một câu: “Cô Tạ, anh này cũng là bạn cô?”

Cô ấy và Tạ Chiêu đã quen nhau ba năm, rõ ràng trước đó không lâu ở trên mạng còn FA an ủi lẫn nhau, đảo mắt cô đã có hai người bạn đẹp trai??

Cô Tạ mày rậm mắt to, cuối cùng vẫn phản bội tổ chức. 

Tình trạng này cũng vượt qua dự đoán của Tạ Chiêu, cô chỉ tới tham gia hội ký sách, nhưng Lục Thừa Tư và Sở Dật tựa như đã hẹn từ trước, cùng tới đây tìm cô.

“Phải, a…” Tạ Chiêu miễn cưỡng cười với cô ấy, “Liên hoan của chúng ta có thể thêm một người, à không, thêm hai người nữa không?”

Cô nhìn Triệu Khoan từ trước đến nay cùng Lục Thừa Tư khi đi hai người khi về một đôi.

Triệu Khoan vội vàng nói: “Không cần cân nhắc tôi, lát nữa tôi tự đi ăn cơm.”

“A, lại ăn với tài xế Tiêu?”

“Ừm…”

“Vậy được rồi.” Tạ Chiêu nhìn về phía biên kịch xuất bản của mình, “Vậy ba người chúng tôi.”

Biên tập hơi khó xử: “Thêm người cũng được thôi, nhưng mấy người… Giống như không thích hợp đi liên hoan với chúng tôi lắm.”

Tạ Chiêu: “…”

Làm sao lại không thích hợp?

“Tôi thấy ba người cứ đi ăn đi, chúng tôi sẽ không quấy rầy.” Biên tập cười, cầm túi lớn túi nhỏ trên bàn, nói với Tạ Chiêu một tiếng “bảo trọng” rồi cuốn gói theo đoàn người.

Tạ Chiêu: “…”

Không đúng, tại sao cô ấy lại nói bảo trọng??

Khu nghỉ ngơi chỉ còn lại lác đác một hai người, độc giả bên ngoài cũng đã rời đi gần hết, Tạ Chiêu nhìn Lục Thừa Tư, lại nhìn Sở Dật, cười hỏi bọn họ: “Vậy, chúng ta đi ăn cơm?”

Sở Dật nói: “Tôi không có vấn đề, xem Lục tổng có chịu nể mặt đi ăn cùng với tôi hay không thôi.”

Lục Thừa Tư nói: “Tôi cũng không thành vấn đề.”

“Vậy được, chúng ta đi ăn…” Tạ Chiêu nghĩ ngợi, đề xuất món mình muốn ăn, “Thịt nướng thế nào?”

“Được.”

“Có thể.”

Thấy Lục Thừa Tư và Sở Dật đều đồng ý, Tạ Chiêu xách túi của mình, nói với bọn họ: “Vậy đi thôi, thịt nướng Lilith trong trung tâm thương mại Tinh Quang ngon lắm, nhưng chúng ta phải đi nhanh lên, kẻo lát nữa phải xếp hàng.”

Sở Dật và Lục Thừa Tư đi hai bên Tạ Chiêu, Lục Thừa Tư cúi đầu nhìn tay Tạ Chiêu, nhớ tới cảnh vừa rồi, lại khẽ nhíu mày: “Tay em sao thế?”

Tạ Chiêu vô ý thức nhấc tay phải của mình, xoa nhẹ hai cái: “Không có gì, chỉ là ký tên cả buổi chiều nên hơi mỏi.”

Cô nhắc đến, Sở Dật nghĩ tới vấn đề này: “Suýt quên mất, vừa rồi nói xoa bóp giúp cô.”

Lục Thừa Tư thuận thế nhìn về phía anh ta: “Anh xoa bóp giúp cô ấy?”

Sở Dật thản nhiên nhướng mày: “Đây là sở trường của tôi.”

Lục Thừa Tư nói: “Tôi có thể giới thiệu bác sĩ chuyên môn hơn.”

“A?” Tạ Chiêu xua tay, “Không cần không cần, chút chuyện nhỏ ấy mà, không cần làm phiền bác sĩ người ta. Tôi nghỉ ngơi một đêm sẽ không sao thôi.”

Dầu gì cô còn có tài liệu tinh cơ mà, ngay cả bệnh của Lục Thừa Tư cô còn chưa khỏi, chẳng lẽ lại không giải quyết được cổ tay đau nhức nho nhỏ?

Sở Dật nói: “Cho nên để tôi đi, tôi không thu phí.”

Anh ta vừa nói vừa muốn xoa bóp cổ tay giúp Tạ Chiêu, Lục Thừa Tư tay nhanh mắt lẹ cản tay anh ta, nói một câu: “Tôi cũng biết.”

Tạ Chiêu hơi kinh ngạc: “Anh còn biết cái này?”

Sở Dật biết không lạ, Lục Thừa Tư còn có món nghề này?

Đối diện với nghi ngờ, Lục Thừa Tư trấn định tự nhiên nói: “Tôi nhìn một cái là biết.”

Tạ Chiêu: “…”

Sở Dật bật cười, nhìn Lục Thừa Tư đối diện nói: “Không ngờ Lục tổng còn rất hài hước.”

Lục Thừa Tư nghiêm túc nhìn anh ta: “Năng lực học tập của tôi rất mạnh, nhìn một lần là biết.”

“A.” Sở Dật cười gật đầu, rõ ràng không để lời anh ở trong lòng.

Lục Thừa Tư nhìn Tạ Chiêu: “Lần trước ở nhà em, em được chứng kiến năng lực học tập tôi rồi nhỉ?”

Anh nói lời này cực kỳ xảo quyệt, giả bộ như không cẩn thận để lộ chuyện mình từng đến nhà Tạ Chiêu.

Lần trước Tạ Chiêu đăng vòng bạn bè rồi xoá rất nhanh, Sở Dật không nhìn thấy, hiện tại Lục Thừa Tư nói đến, anh ta mới biết anh từng tới nhà Tạ Chiêu. Bình thường công việc của anh ta chính là liên hệ với đủ loại tội phạm, lúc những người đó đối mặt với cảnh sát, giở chút mưu kế còn hơn Lục Thừa Tư rất nhiều, lúc Lục Thừa Tư thốt ra lời này, Sở Dật khám phá ra ý đồ của anh ngay.

Anh ta đột nhiên thấy hơi buồn cười, dù gì Lục Thừa Tư cũng là tổng giám đốc tập đoàn lớn, anh ta cho rằng anh sẽ có tính cách chín chắn, ổn trọng, không ngờ sau khi tiếp xúc mới phát hiện, con người anh rất ngây thơ.

Sở Dật cố ý nói: “Vậy tôi làm mẫu một lần, anh ở bên cạnh học nhé.”

Lục Thừa Tư vẫn cản tay của anh ta, không cho anh ta vượt lôi trì một bước: “Không cần, tay nghề của anh đủ tiêu chuẩn để cho tôi học ư? Tôi sẽ thỉnh giáo người chuyên nghiệp hơn.”

Sở Dật nói: “Tôi sợ chờ anh thỉnh giáo xong, cổ tay của cô ấy đã hết đau rồi.”

“…”

Khóe miệng Lục Thừa Tư giật giật, còn muốn nói điều gì, Tạ Chiêu chỉ vào một quán gần đó, cười nhẹ nhàng nói với bọn họ: “Hai anh, chúng ta đến rồi.”

Lục Thừa Tư ngẩng đầu nhìn, cửa hàng bên cạnh viết mấy chữ “Thịt nướng Lilith” rất to, còn có mùi thơm ngào ngạt từ bên trong bay ra.

Tạ Chiêu nhìn dáng vẻ đó của anh, cố ý trêu ghẹo: “Sao vậy, có phải cho tới bây giờ anh chưa rừng ăn thịt nướng?”

“…” Lục Thừa Tư cúi đầu nhìn cô, “Cũng không phải hoàn toàn chưa từng ăn.”

“A, anh ăn vụng! Mẹ anh biết không, bác sĩ chính của anh biết không!”

Lục Thừa Tư: “…”

Anh không có sĩ diện sao? 

Lục Thừa Tư rất muốn nhắc nhở cô một câu, đừng nói như vậy trước mặt người ngoài– Nhất là người ngoài như Sở Dật, có điều nhân viên phục vụ ở cửa không cho anh cơ hội này, cô ấy nhìn ba người bọn họ dừng ở ngoài cửa tiệm, cười đi lên hỏi thăm: “Ba vị tới ăn thịt nướng sao?”

Tạ Chiêu gật đầu với cô ấy: “Đúng vậy, xin hỏi quán mình còn chỗ không?”

Nhân viên phục vụ hỏi: “Xin hỏi các vị có đặt trước không?”

“Không.”

“Ba người đúng không?”

“Đúng vậy.”

“Được rồi mời đi theo tôi.” Nhân viên phục vụ đón bọn họ vào, Lục Thừa Tư tạm thời nuốt lại lời nói đến bên miệng.

“Ba vị ngồi ở đây được chứ?” Nhân viên phục vụ dẫn bọn họ đến trước một cái ghế dài, Lục Thừa Tư quan sát vị trí này, cảm thấy hơi nhỏ.

“Không có chỗ lớn hơn sao?” Anh hỏi.

Nhân viên phục vụ nói: “Xin lỗi, bàn lớn là năm đến tám người, ba người ngồi ở đây là đủ rồi.”

Tạ Chiêu nói với Lục Thừa Tư: “Vị trí trong quán nướng và cao ốc trung tâm tài chính các anh đều là tấc đất tấc vàng, ba người đừng nghĩ chiếm chỗ của năm người.”

Lục Thừa Tư: “…”

Tạ Chiêu dẫn đầu ngồi xuống ghế dựa, Lục Thừa Tư và Sở Dật nhìn thoáng qua nhau, cực kì ăn ý lựa chọn ngồi xuống hai bên Tạ Chiêu.

Ba người phân biệt ngồi ba phía bàn, ban đầu nhân viên phục vụ cho rằng hai trong số bọn họ là người yêu, một người khác là bạn bè nhà trai, hiện tại cách ngồi này, xem ra hình như không phải?

Bởi vì ba người đều rất đẹp, nhất là Lục Thừa Tư, trông anh rất quý phái, trong lòng nhân viên phục vụ hiếm khi dâng lên một chút hóng chuyện. Nhưng cô ấy từng được huấn luyện chuyên nghiệp, nên vẫn kìm được: “Vậy ba vị chọn món ăn đi, quét mã QR dưới góc phải là được rồi.”

“Được.” Tạ Chiêu đặt túi của mình xuống, cầm điện thoại di động lên quét, “Hai người muốn ăn cái gì?”

Sở Dật nói: “Đều được, tôi không kén ăn.”

Lông mày Lục Thừa Tư giật giật, anh ta đang ám chỉ anh kén ăn sao?

Anh mở miệng nói với Tạ Chiêu: “Tôi đều có thể, em ăn cái gì tôi ăn cái đó.”

“Ồ.” Tạ Chiêu ngước mắt nhìn hai người bọn họ, “Hai cười đều dễ nuôi thế à?”

Bình thường cô và mấy người chị em ra ngoài ăn cơm, mọi người còn phải chọn lựa một lúc.

Lục Thừa Tư và Sở Dật không nói chuyện, Tạ Chiêu vừa gọi món ăn, vừa nghĩ linh tinh: “Lục Thừa Tư, anh vừa ra viện, vẫn nên ăn nhiều rau quả đi, tôi chọn giúp anh mấy món rau quả.”

Lục Thừa Tư chân thành đặt câu hỏi: “Đồ nướng rau quả có ý nghĩa gì?”

Tạ Chiêu: “…”

Nói rất có lý.

“Thì, an ủi tâm lý.” Tạ Chiêu cưỡng từ đoạt lý, “Anh biết an ủi tâm lý không?”

Lục Thừa Tư nói: “Đã ra ngoài ăn thịt nướng rồi không cần lừa mình dối người như thế đâu?”

“…” Được thôi.

Cô gọi món ăn ngon, đọc cho Lục Thừa Tư và Sở Dật: “Tôi gọi một phần lớn thịt lợn hương, một phần thịt bò tổng hợp, một phần thịt ba chỉ, còn có chân gà, sò biển và tôm.”

Sở Dật hỏi: “Tất cả đều là thịt?”

Mặc dù vừa rồi Lục Thừa Tư nói rau quả không có ý nghĩa, nhưng cũng không biến thành tất cả đều là thịt chứ.

“Có rau tổng hợp, còn có đậu kho tương, đậu kho tương quán này ngon lắm.” Ngón tay Tạ Chiêu nhấn mấy cái trên màn hình điện thoại di động, hỏi bọn họ, “Hai người đều không uống rượu?”

“Không uống.”

“Vậy tôi gọi một cốc đồ uống? Hoặc là hai người muốn uống trà sữa không, bên cạnh có quán trà sữa đó.” Tạ Chiêu nói thế, hai người bọn họ có muốn uống trà sữa cô không biết, dù sao cô muốn uống.

“Đều được.” Hai người lại trăm miệng một lời.

Tạ Chiêu ngẩng đầu nhìn bọn họ: “Sao tôi cảm giác hai người đang gạt tôi nhỉ? Ba lần qua loa, tùy tiện, đều được, nghe cô.”

“…” Sở Dật nói, “Vậy tôi uống trà sữa.”

Lục Thừa Tư nghĩ ngợi: “Có nước trái cây không?”

“Có, tôi đi mua.” Tạ Chiêu chốt những món vừa gọi, cầm điện thoại đứng lên, “Hai người ngồi đây một lát, tôi đi mua rồi về ngay.”

Lục Thừa Tư đi theo: “Tôi đi cùng em.”

Sở Dật cũng đứng lên: “Vẫn là tôi đi cùng cô đi.”

Tạ Chiêu: “…”

“Nếu không hai người đi mua, tôi ở đây chờ hai người?” Cô cầm điện thoại, lại ngồi xuống.

Sở Dật: “…”

Lục Thừa Tư: “…”

Hai người im lặng trong chớp mắt, sau đó nhìn đối phương, ra ngoài mua trà sữa. Sau khi hai người bọn họ rời đi, không hiểu sao Tạ Chiêu cảm thấy không khí thông thoáng hơn. Cô hít sâu một hơi, ấn mở nhóm bạn thân của mình gửi tin nhắn.

Tạ Chiêu: Vừa mới kết thúc hội ký sách, mình và đội trưởng Sở với cả Lục Thừa Tư đi ăn thịt nướng [rụng tóc]

Cố Chi Chi:???

Đường Hàm:???

Cố Chi Chi: Kích thích như thế sao? Ba người đi?

Đường Hàm: Chiến trường khốc liệt chiến trường khốc liệt chiến trường khốc liệt!

Tạ Chiêu:…

Được rồi, cô đã biết vì sao vừa rồi không khí không thông thoáng lắm rồi.

Thế nhưng nếu như nói Lục Thừa Tư có ý với cô, cô còn cảm nhận được, Sở Dật sẽ không cũng thích cô đâu nhỉ?

Lúc cô dậy thì cũng từng có suy nghĩ không thực tế này.

Tạ Chiêu:? Đội trưởng Sở xem mình là bạn bè bình thường thôi nhỉ?

Đường Hàm: Cậu sai rồi, mình mới là bạn bè bình thường của anh ấy.

Tạ Chiêu:…

Đường Hàm: Cũng không thấy ăn thịt nướng với mình.

Cố Chi Chi: Đường Hàm cậu có chuyện gì? Cậu chèo thuyền đội trưởng Sở và Tạ Chiêu? Hủy CP của mình!

Tạ Chiêu:???

Cái này cũng có thể chèo thuyền thật sao?

Cô yên lặng tắt nhóm chat.

Ngoài quán thịt nướng, Sở Dật và Lục Thừa Tư đang đi mua trà sữa. Bởi vì Lục Thừa Tư không đi dạo cửa hàng bao giờ, cũng không biết vị trí quán trà sữa nên anh một mực đi theo Sở Dật.

Sở Dật đút hai tay trong túi, nghiêng đầu nhìn anh: “Sức khỏe Lục tổng khôi phục thế nào rồi? Có thể ăn thịt nướng không?”

“Có thể.” Mặt Lục Thừa Tư không thay đổi trả lời.

“Nghe nói phẫu thuật của anh lúc trước rất lớn.”

“Ừm, tôi khôi phục rất nhanh.”

Trao đổi ngắn ngủi với nhau, hai người lại rơi vào im lặng. Cũng may đã tới quán trà sữa, Sở Dật gọi cốc một cốc trà sữa, quay đầu lại hỏi Lục Thừa Tư: “Anh uống gì?”

Lục Thừa Tư còn đang nhìn menu cửa hàng trà sữa, sau khi nhanh chóng lướt qua, anh gọi một cốc trà hoa quả giống như của Tạ Chiêu.

Sở Dật nhìn anh, quay đầu nói với nhân viên cửa hàng: “Bỏ cốc trà sữa vừa rồi, hết thảy ba cốc trà hoa quả.”

“Được rồi, xin quét mã bên này.”

Lục Thừa Tư nhìn Sở Dật lấy điện thoại di động ra chuẩn bị quét mã, cũng lấy điện thoại di động của mình ra, đi tới: “Để tôi quét.”

“Không cần.” Sở Dật thuần thục ấn mở phần mềm thanh toán, quét mã trả tiền.

Lục Thừa Tư: “…”

Thua.

Xem ra anh còn phải luyện tập các loại phần mềm trên điện thoại, bao gồm tốc độ quét mã.

Sở Dật thanh toán xong, quay đầu nhìn Lục Thừa Tư như đang cảnh tỉnh bản thân, nhướng môi cười: “Bình thường anh rất ít khi sử dụng điện thoại thanh toán?”

“Ừm.” Lục Thừa Tư không hề rung động nói, “Tôi đều dùng thẻ đen.”

Nhân viên cửa hàng: “…”

Sau khi làm xong ba cốc trà hoa quả cho bọn họ, Sở Dật xách túi cùng Lục Thừa Tư trở về. Hai nhân viên cửa hàng xúm lại, nhỏ giọng nói chuyện: “Hai người vừa rồi đẹp trai ghê.”

“Đúng vậy, còn cùng đi mua trà sữa!”

“Cô cũng cảm thấy không thích hợp đúng không? Cô nói hai người bọn họ có phải là một đôi không?”

“Tôi càng muốn biết cốc trà sữa thứ ba là mua cho ai.”

“…” Đột nhiên tiêu tan.

Lúc Lục Thừa Tư và Sở Dật đi về, nhân viên phục vụ đã bắt đầu bưng thức ăn lên cho bọn họ. Tạ Chiêu thấy bọn họ trở về, vội vàng bảo bọn họ ngồi xuống: “Có thể nướng rồi, tuyên bố một chuyện trước, hôm nay tay tôi sắp phế rồi, đợi lát nữa hai người các anh phụ trách nướng.”

Sở Dật đặt trà sữa trong tay lên bàn, trêu ghẹo cô một câu: “Vậy cô ăn cái gì cũng phải dùng tay, có cần tôi đút cho cô không?”

“…Không cần cảm ơn, chút khó khăn này tôi vẫn có thể vượt qua.”

Sở Dật cười đặt cốc trà hoa quả trước mặt cô, Tạ Chiêu cảm ơn anh ta, sau đó phát hiện hai người bọn họ cũng gọi trà hoa quả: “Sao hai người cũng gọi giống tôi?”

Lục Thừa Tư nói: “Vốn tôi muốn uống cái này, anh ta học chúng ta.”

“…” Sở Dật nhếch miệng ngồi xuống chỗ ngồi, mở miệng nói, “Tôi sực nhớ ra, ăn thịt nướng nên uống nhẹ nhàng khoan khoái một chút.”

“Ba vị, đồ ăn của mọi người đã được bưng lên đủ rồi.” Nhân viên phục vụ đánh dấu tích trên menu, nói một tiếng với ba người bọn họ. Tạ Chiêu cắm ống hút vào trà hoa quả, nói với cô ấy: “Cô có thể nướng giúp chúng tôi không?”

“Có thể.” Lúc này trong quán không có nhiều người lắm, nhân viên phục vụ có thể quan tâm bọn họ, cô ấy trải thịt lợn hương lên cho bọn họ, “Mọi người chú ý lật nhé.”

“Được.” Tạ Chiêu gật đầu, nhìn về phía Sở Dật bên cạnh, “Đội trưởng Sở, nhiệm vụ này giao cho anh.”

Sở Dật ngược lại không có không vui, nhưng anh ta chỉ muốn hỏi một chút: “Tại sao cô không bảo Lục tổng nướng?”

Tạ Chiêu nói: “Anh cũng gọi anh ấy là Lục tổng, anh cảm thấy anh ấy biết cái này?”

Sở Dật: “…”

“Được thôi, cảnh sát nhân dân chúng tôi chính là vì nhân dân phục vụ.” Sở Dật chịu mệt nhọc cầm kẹp nướng thịt.

Tạ Chiêu sợ Lục Thừa Tư chưa từng ăn thịt nướng ở bên ngoài, không đủ kinh nghiệm, còn đặc biệt giải thích cho anh cách dân chúng bình thường ăn thịt nướng: “Bên này rau xà lách và tỏi, còn có ớt xanh, đều là kẹp với thịt ăn cùng, trong đĩa là tương chấm, anh có thể chọn khẩu vị mình thích.”

“…” Lục Thừa Tư nhìn trong giỏ, ớt xanh anh còn có thể tiếp nhận, lại còn phải ăn tỏi sống? “Còn phải ăn với tỏi?”

“Đúng vậy, tỏi mới là linh hồn.” Tạ Chiêu cố gắng PR cho anh, “Anh tưởng tượng nhé, thịt ba chỉ nướng chảy mỡ xèo xèo, gói trong rau xà lách, lại kết hợp với ớt và nhánh tỏi rồi bỏ vào miệng, wow, quả là sắp giống như thần tiên.”

Lục Thừa Tư: “…”

“Cô đừng nói nữa, nói đến tôi sắp chảy nước miếng rồi.” Sở Dật cẩn thận lật thịt.

Tạ Chiêu nói: “Trước tiên có thể ăn đồ ăn vặt lót dạ, vừa rồi tôi bảo nhân viên phục vụ lấy giúp tôi.”

Lục Thừa Tư nhìn đồ ăn vặt bày biện trên bàn, giống như đang nghiên cứu đây là thứ gì.

Tạ Chiêu chỉ thứ vàng óng ánh trong đĩa, giới thiệu với anh: “Anh ăn cái này, cái này ngon nè.”

Lần đầu tiên Lục Thừa Tư nhìn thấy thứ này, hỏi cô: “Đây là cái gì? Bắp rang sao?”

“Gần như vậy, cái này tên là bắp rang bơ sữa, trẻ con đều thích ăn, chắc chắn anh cũng thích.”

Lục Thừa Tư: “…”

Sở Dật bên cạnh hiếu kì ngẩng đầu, nhìn thoáng qua bọn họ: “Sao vậy, Lục tổng còn chưa hết tính trẻ con như thế?”

Lục Thừa Tư không đợi Tạ Chiêu trả lời, tự mình đáp: “Tôi không thích ăn những thứ này, tôi không phải trẻ con.”

“…” Tạ Chiêu nghĩ đến vỏ bọc tổng giám đốc của anh, đi ăn phần ăn cho trẻ em ở McDonald’s còn phải giấu giếm những người khác, “Anh giờ vờ trước mặt Sở Dật làm cái gì?”

Lục Thừa Tư nhìn cô: “Tôi không giả vờ.”

Tạ Chiêu: “…”

“Được thôi.” Cô bốc hai hạt bắp rang bơ sữa, bắt đầu ăn, “Vậy anh không ăn thì đừng hối hận.”

Lục Thừa Tư: “…”

Sở Dật ở bên cạnh cười nói: “Lục tổng, anh muốn ăn thì ăn đi, tôi sẽ không chế giễu anh đâu.”

“…” A, Lục Thừa Tư nhìn anh ta một cái, lạnh lùng chờ thịt lợn hương được nướng chín.

Trong quá trình ăn thịt nướng, Tạ Chiêu phát hiện một hiện tượng kỳ diệu– Dường như Lục Thừa Tư luôn bắt chước cô, ví dụ như cô gắp thịt lợn hương chấm bột ớt, Lục Thừa Tư cũng lựa chọn gắp thịt lợn hương chấm bột ớt, cô dùng thịt lúc lắc chấm tương chua ngọt, Lục Thừa Tư cũng dùng thịt lúc lắc chấm tương chua ngọt.

Cô kẹp thịt ba chỉ vàng óng chấm nước chấm, gói rau xà lách, thả ớt xanh và nhánh tỏi. Lục Thừa Tư cũng kẹp một miếng thịt ba chỉ vàng óng, chấm nước chấm cùng loại, gói rau xà lách, bỏ ớt xanh… Lúc đũa chạm vào nhánh tỏi hơi chần chờ, cuối cùng vẫn gắp nhánh tỏi.

Tạ Chiêu gói cân thận thịt ba chỉ, cắn một miếng, cảm giác thỏa mãn tự nhiên sinh ra: “Hu hu hu, ngon thật đấy, thịt nướng thật sự vĩnh viễn là thần.”

Lục Thừa Tư cũng gói kỹ thịt ba chỉ, cắn một miếng, sau đó hai mắt rõ ràng sáng lên.

Tạ Chiêu nhìn anh hỏi: “Ngon không?”

“Ừm.” Lục Thừa Tư gật đầu.

Tạ Chiêu nói: “Vậy sao anh không nói?”

Lục Thừa Tư hơi kỳ lạ nhìn cô: “Nói cái gì?”

Tạ Chiêu cười nói: “Không phải anh luôn học tôi sao? Vừa rồi tôi còn đọc một đoạn chú ngữ, làm sao anh không đọc theo?”

Lục Thừa Tư: “…”

Sở Dật ở bên cạnh nở nụ cười, anh ta cũng phát hiện Lục Thừa Tư vẫn luôn học cách ăn của Tạ Chiêu: “Lục tổng, anh nghe nói chim non bắt chước chim mẹ không?”

“Ha ha ha ha.” Tạ Chiêu cười nhìn về phía Lục Thừa Tư, “Lục tổng đáng yêu thế.”

Lục Thừa Tư: “…”

Tạ Chiêu trấn an anh: “Không sao, tôi sành ăn lắm, đi theo tôi chắc chắn không sai, anh thông minh lắm đấy!”

“…” Lục Thừa Tư cười với cô, “Cảm ơn khích lệ.”

Ăn hết thịt nướng, Tạ Chiêu ăn rất thỏa mãn, sức ăn của Lục Thừa Tư luôn không lớn, nhưng hôm nay cũng ăn nhiều hơn hồi trước. Thịt nướng đối với anh lúc trước mà nói, là thứ tuyệt đối không thể ăn, khi còn bé anh chỉ từng ăn thịt nướng ở trong mơ.

Sau khi thật sự ăn thịt nướng, anh phát hiện hương vị thịt nướng ngon hơn trong tưởng tượng của mình nhiều.

“Ăn ngon no bụng, tôi cảm giác tay đau cũng khỏi rồi.” Tạ Chiêu cầm khăn lau miệng, ăn xong, kết thúc công việc, “Phục vụ tính tiền.”

Nhân viên phục vụ đi tới nói: “Cô đến quầy thu ngân tính tiền là được.”

“Được.” Tạ Chiêu gật đầu, thấy Lục Thừa Tư và Sở Dật đều ngo ngoe muốn động, nhanh chóng đè hai người bọn họ xuống, “Hôm nay là lần đầu tiền Lục tổng ăn thịt nướng, tôi phải mời anh ấy, tối nay đội trưởng Sở nướng thịt cho chúng tôi cũng rất vất vả, cho nên bữa hôm nay tôi mời.”

Lục Thừa Tư và Sở Dật nhìn nhau, đều gật đầu.

Tạ Chiêu đến quầy thu ngân thanh toán, ba người bọn họ rời đi, nhân viên phục vụ đi trở về nói với những đồng nghiệp khác: “Các người đều đoán sai rồi, hai anh đẹp trai kia không ai tính tiền hết, là cô gái xinh đẹp kia thanh toán!”

Bởi vì giá trị nhan sắc quá cao, một bàn của mấy người Tạ Chiêu luôn nhận được sự chú ý của nhân viên phục vụ, tất cả mọi người hết sức tò mò quan hệ của ba người. Vốn bọn họ còn tám với nhau cuối cùng hai anh đẹp trai kia có thể tranh nhau tính tiền trong quán hay không, không ngờ là cô gái xinh đẹp thanh toán.

“A, tôi hiểu rồi, hóa ra hai người bọn họ đều là đàn ông bám váy phụ nữ, đang tranh giành phú bà!”

“…” Vừa nói như vậy hình như rất hợp lý.

Phú bà Tạ Chiêu xách túi, cùng Lục Thừa Tư và Sở Dật đi trong trung tâm thương mại Tinh Quang tiêu thực: “Hai người đều đi xe tới à?”

“Ừm.”

“Tôi cũng tự lái xe tới, vậy chờ lát nữa chúng ta ai đi đường nấy nhé.”

“Được, nhớ nhắn tin cho tôi.” Lục Thừa Tư bền lòng vững dạ nhắc nhở Tạ Chiêu báo bình an.

Sở Dật nói: “Vậy cô cũng nhắn cho tôi.”

Tạ Chiêu giật giật khóe miệng: “Có cần tôi dứt khoát đăng vòng bạn bè, báo bình an cho tất cả bạn bè luôn không.”

Sở Dật cười nói: “Cũng không phải là không thể được, nhớ tag tôi để tôi xem.”

“Ha ha.” Tạ Chiêu tham gia hoạt động cả buổi chiều, lúc này cũng hơi mệt, nên dự định về nhà sớm, “Vậy tôi về nhà trước.”

“Ừm.” Lục Thừa Tư nhìn cô nói, “Hôm nay khẳng định em cũng mệt mỏi, nghỉ ngơi sớm một chút.”

“Được.” Tạ Chiêu đi đến chỗ xe mình, “Bye bye Lục tổng, bye bye đội trưởng Sở.”

Tạ Chiêu đi rồi, Lục Thừa Tư và Sở Dật liếc nhìn nhau, sau đó hai người đồng thời xoay người, đi về hướng khác nhau. Trên đường về trang viên, Lục Thừa Tư bỗng nhiên nhận được tin nhắn của Tạ Chiêu.

Tạ Chiêu: Tôi mua đồ cho anh gửi đến trang viên, đến lúc đó anh nhớ tự bóc nhé!

Lục Thừa Tư: Em mua cái gì?

Tạ Chiêu: [hình ảnh]

Lục Thừa Tư phóng to lên xem, là bắp rang bơ sữa cuối cùng anh cũng không ăn ở quán nướng vừa rồi.

Lục Thừa Tư: “…”

Tạ Chiêu: Trông anh rất muốn ăn, lại không muốn ăn trước mặt Sở Dật, tôi bèn mua một túi lớn cho anh ha ha ha ha, ăn no bụng [đầu chó]

Lục Thừa Tư: …Cảm ơn cô Tạ.

Anh gửi tin nhắn này xong, khóe miệng không nhịn được nhẹ nhàng dương lên.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện