Công Hội: Nhà Đen [Black House].

Đồng Điệu Giữa Chốn Hỗn Mang.


trước sau

Advertisement
Theo hướng ngọn đèn vàng chói soi thẳng vào, tấm màn nhung từ từ được kéo ra hai bên. Trên sân khấu là bốn người con gái với trang phục lấp lánh, sơ mi đủ màu sắc bên trong ghi lê đen gắn các loại trang sức, váy ngắn bồng bềnh. Cầm micro trên tay, âm thanh đẹp đẽ, trong suốt phát ra từ bọn họ, vang dội khắp không gian. Khán giả bên dưới reo hò náo nhiệt, người dân bên ngoài thì nán bước đi, ngoảnh mặt về phía sân khấu này. Họ hát về những bình minh mỗi sáng, họ hát về những bạn bè cách xa lâu ngày có được khoảnh khắc tương phùng, hát về người cha mở cửa căn nhà nhỏ nhắn khi chiều tà hắt bóng, về những vì sao lấp lánh trên bầu trời khi màn đêm dần buông. Họ hát, nhảy, cơ thể đẫm mồ hôi, nhưng trên bốn khuôn miệng nhỏ nhắn luôn là những nụ cười, và ánh mắt cương trực nhìn thẳng đến ngày mai, đến tương lai. Tiếng nhạc dịu dần cũng là lúc người MC của chương trình bước lên.

-Vâng, và đó là "Four Leaf Clover" với bài hát "Ordinary tomorrow" thưa quý vị và các bạn, và đó cũng là bài hát kế...

-Nữa đi! Nữa đi!-Tiếng khán giả rầm rộ cắt đứt lời cố gắng bế mạc của MC.

Anh ta quay về phía bốn cô gái, không biết nói gì.

-Haizzz, một bài nữa thôi đó anh.

-Vâng!!!-Người MC rối rít-Và tiếp sau đây, được trình bày bởi "Four Leaf Clover": bài hát "Your Shoulder"!!!

Cô gái với mái tóc đen dài gãi gãi đầu, buông một lời thở dài, rồi quay sang chị em của mình. Cả ba đều gật đầu ra hiệu, rồi đồng loạt búng tay.

-Tách.

Tấm rèm đã đóng lại, bốn ánh đèn dịu dàng trải lên sân khấu đơn giản lúc này, bốn chiếc micro đứng đột nhiên xuất hiện từ không trung. Không còn váy áo nghịch ngợm, không còn âm nhạc sôi động, đứng trên sân khấu lúc này là bốn mỹ nhân đằm thắm.

-Ngày mà anh ra đi.

Khoác lên mình chiếc váy dài, tối màu, mái tóc dài được xõa đơn giản qua vai, hoặc cột thấp, chỉ một câu trầm cất lên, đã đưa cả không gian xung quanh chìm trong nền nhạc sâu lắng. "Your Shoulder", bài hát kể về một người con gái luôn phải ngóng đợi người mình yêu, anh làm những công việc khó khăn, anh luôn trở về từ những nơi xa xôi, với bao nguy hiểm chực chờ, với những vết thương trên mình, chỉ để sau đó, lại tiếp tục đi. Cô không muốn anh đi, chẳng phải là, sẽ dễ hơn nếu anh không đi sao? Cô muốn anh ở lại với mình để bản thân không phải luôn lo lắng, rằng một ngày nào đó sẽ không thấy anh trở về, chỉ đơn thuần là một cô gái nhỏ bé, cô đôi lúc muốn bản thân mình ích kỷ.

-Vậy nhưng, anh lại cười...

Bất chấp những thương tích trên người, nhiều vết sẹo đã cũ kỹ, miệng không thể nói thành lời vì đau đớn, điều đầu tiên khi anh thấy cô, anh cười. Vậy nên, cô gái bé nhỏ không bao giờ có thể để bản thân xiềng xích anh một cách ích kỷ, anh sẽ không phải là anh, người đàn ông ngu ngốc và cô đã đặt trái tim mình vào nữa. Thể nên, cô nắm chặt tay mình lại, và chào đón anh trở về. Khi bình mình ló dạng, cũng là lúc anh lại phải ra đi. Như mọi lần, cô đứng nơi cánh cửa nhỏ trông theo dáng hình anh dần khuất, dường như bóng lưng anh lại luôn to và rộng hơn. Giọng ngân vang khi anh trở về lành lặn, tiếng hát lại nhỏ dần khi nhận ra anh lại phải đi.

-Sụt sịt...-Người MC vừa bước ra vừa mếu máo-...Vâng.. hức... và đó là "Your Shoulder"... hức hức...

-Nữa đi... sụt sịt... nữa đị... ức hức...-Khán giả cũng vừa rưng rức nước mắt vừa yêu cầu.

-Anh trai ơi, hợp đồng là có bốn bài thôi, mà tụi em đã hát năm bài rồi ấy ạ.

-Hức hức...-Người MC mếu máo quay sang cả bốn.

-Rồi.. tụi em hiểu rồi...

_____________________________________________________________________________________________________

Hai tiếng sau, phía sau cánh gà.

-ANH XIN LỖI!!! XIN LỖI MẤY ĐỨA RẤT NHIỀU!!!!

Người MC khẩn khoản dập đầu xuống đất đến mức trán anh ta bầm dập cả.

-Dạ... về chi phí thì...

-TẤT NHIÊN! TẤT NHIÊN LÀ SẼ CÓ THÊM CHO CÁC EM CHỨ!!!

-Rồi... vậy anh liên lạc với công hội tụi em để nói thêm về chi phí phát sinh lần này nha.

Người MC vừa rời đi, cả bốn nằm bẹp dí xuống đất, mặt cắt không còn giọt máu. Với quần yếm jean xanh đậm, Fathinah chậm chạp vuốt sơ mái tóc trắng rối bù, đưa ánh mắt vàng rực nhìn về bên phải mình.

-Sei, mày còn mana không?... Hồi sức cái...

-Để em.

Bé gái với áo sơ mi trắng cụt tay đeo caravat đỏ, váy đen ngắn cùng dây đai đỏ quàng qua vai, vừa quệt mồ hôi trên mặt vừa bật thẳng dậy từ tư thế nằm sụp, từ bàn tay tỏa ra thứ ánh sáng trắng, ấm áp.

-Heal!!

Thiên Tuyết phát động kỹ năng, tiếp sau đó An Nhiên chồm lên ôm chầm lấy Thiên Tuyết cạn kiệt mana đang ngã xuống. Vừa vặn hồi phục được một chút, cô gái còn lại, áo thun trắng và váy đen ngắn, lập tức đứng dậy.

-Wand! Spell: Stamina Regen! Enlarge: Minimum!

Mái tóc nâu dài lơ lửng như không có sự tác động của trọng lực, khi Seirei triệu hồi một cây gậy phép dài hơn một mét, đầu gậy khắc hình trái tim to lớn, và ở giữa lấp lánh một viên ngọc đỏ rực. Từ câu chú của mình, Seirei hồi phục thể lực cho cả bọn, và bản thân mình. Hơn một tiếng sau, thể lực tạm đủ, cả bốn dìu dập nhau trên con đường.

-Má!-Fathinah thở hắt ra-Mấy nhiệm vụ này mệt thật ấy, tao thà đi đánh quái còn hơn.

-Ừ thì-An Nhiên tiếp lời-Tao thấy cái nào cũng mệt đều thôi à.

Seirei thì không nói gì, chỉ gục gục đầu, chả biết là cô gục với ai nữa.

-Mà, em thấy cũng vui lắm ý-Thiên Tuyết nhìn Fathinah và An Nhiên, cười tít mắt.

Seirei, Fathinah, An Nhiên không hẹn mà đều nhìn thẳng về con đường dẫn về Nhà Đen, nhoẻn miệng.

-Ừ, thì cũng không tệ lắm.

Cánh cửa được đẩy mở ra, xộc vào mũi họ là mùi sắt rỉ, inh ỏi những tiếng la hét, những bước chân vội vã, những thành viên của Black House nằm sóng soài trên mặt bàn ăn, máu đỏ đặc quánh dưới ánh trăng rọi xuống.

-Đội hồi phục về rồi kìa!

-Chẹp-Fathinah làm động tác xắn tay áo, mặc dù cô mặc áo ba lỗ-Lên nào, các chị em-Chia ra hướng rồi chữa xoay vòng!

Theo hiệu lệnh, An Nhiên, Seirei, Thiên Tuyết tỏa ra ba hướng, còn Fathinah nhảy thẳng vào giữa trung tâm, ngân nga một khúc hát.

-Hold me close, and hold me fast...

-Chuyện gì đã xảy ra vậy, Haru?-Seirei vừa đọc ấn chú chữa trị vừa hỏi.

-Một cổng triệu hồi quái vật bất ngờ mở ra sau lưng nhà mình-Haru trả lời-Sau mười đợt, Flynner đã đóng được nó lại.

-Vậy còn cái lỗ trên nóc nhà mình, cũng là nó hả thúc-Thiên Tuyết vừa đẩy sức mạnh ánh sáng ra vừa hỏi tiếp

-Hộc... đợt cuối... con quái vật khổng lồ đó...-Devource vừa thở hồng hộc vừa chụp lấy tay Thiên Tuyết-Con làm ơn... đừng chữa cho thúc nữa... dù gì thúc cũng là "bóng tối" mà...

-Nhiên à, cái này...

An Nhiên vừa quay lại, đã thấy một cánh tay lông lá, dài sọc, đen đúa giơ lên mặt mình.

-Hí!!!-Cô bé giật bắn.

Đứng trước mặt An Nhiên, chàng thanh niên cởi trần lộ ra những hình xăm vằn vện khắp vai xuống ngực, quần short nâu qua đầu gối, chân trần. Sói dùng tay trái nâng cánh tay lông lá nọ lên trước mặt An Nhiên, từ vị trí vai phải của cậu lúc này, chỉ có máu phun phèo phèo.

-Bình thường anh cũng gắn lại được, mà hôm nay sao nó không dính lại ấy-Sói cất lời-Em coi dùm anh cái.

-Đợt quái vật gần cuối, có mấy con quái có khả năng nguyền rủa đó-Bibi vừa nói vừa chỉnh lại băng cuốn trên bụng mình.

Sau khi đã điều trị hết cho tất cả thành viên, sảnh Nhà Đen lúc này im ắng hẳn, không còn đèn vàng chiếu sáng, mà chỉ có những ngọn nến đỏ lập lòe, tuy vẫn còn những tiếng rên rỉ đây đó, nhưng tình hình đã tạm ổn, mọi người đã chìm sâu vào giấc ngủ.

-Mấy đứa vất vả rồi.

Bước đến trước mặt nhóm hồi phục, người thanh niên vận áo khoác cùng quần tây và bốt trắng, điểm những đường vàng sang trọng, áo trong màu nâu cách điệu. Daisuke khẽ hất mái tóc nâu dài, gần như che mất một mắt của mình, với bốn miếng nệm trong tay, anh nhẹ nhàng đặt xuống lưng của các cô gái. Thiên Tuyết và Seirei nằm xuống nệm thì lập tức ngủ hẳn hoi, còn Fathinah và An Nhiên thì vẫn còn nhìn dáo dác xung quanh.

-Không sao, ngày mai lại xem mọi người thế nào-Daisuke vỗ về cả hai.

Sau đó, vừa vặn khi cả hai ngủ, Devource bò dậy, tiến về phía cầu thang dẫn lên sân thượng.

-Không sao thật chứ?-Daisuke nói khi Devource bước đến.

-Em ổn mà anh-Devource vừa siết băng trên đầu vừa móc trong túi ra một điếu thuốc-Dù gì thì em cũng muốn nhớ những "cơn ác mộng" của mình hơn.

Rồi Devource loay hoay tìm bật lửa, nhưng không thấy, khi nãy đánh nhau rớt đâu đó rồi chăng.

-Xoẹt!

Bật lửa từ tay Daisuke, hướng thẳng đến chỗ điếu thuốc trên miệng Devource. Thoáng ngạc nhiên, nhưng cậu cũng gật đầu cám ơn, rồi mồi điếu thuốc.

-Hút thuốc nhiều chết đó Devource-Daisuke nói.

-Dạ, nó cũng không kịp giết em đâu anh.

-Bia?-Daisuke hỏi không đầu không đuôi, chỉ giơ ra một lốc bia.

-Bia.-Devource nắm lấy.

Rồi rảo bước lên cầu thang, hướng lên sân thượng. Daisuke quay lại, nhìn vào toàn sảnh Nhà Đen lúc này, miệng chầm chậm nói.

-Dream Walker.

Từ anh tỏa ra một làn sương màu tím, nó nhanh chóng bao phủ lấy phần đầu của tất cả những thành viên đã ngủ, đột nhiên khuôn mặt Daisuke căng cứng, nổi đầy gân xanh. Giữa khung cảnh mọi người đã chìm dần vào trong giấc mộng, tròng mắt Daisuke hiện ra chiến trường đẫm máu lúc trước, anh thấy cảnh quái vật đánh tới, anh thấy những người vô tội mà đã không thể cứu. Bên tai anh là tiếng rền vang của quái vật, tiếng cầu cứu pha lẫn ngạc nhiên trong vô vọng, tiếng những thành viên gầm lên. Anh thấy, anh thấy tất cả, anh thấy những người bảo vệ được dân chúng, anh thấy những người đã chết trong khi cố gắng bảo vệ, anh thấy cả những người bỏ chạy vì bản thân mình nữa. Sau đó, làn sương tím từ từ thu về cơ thể Daisuke.

-Khực.

Khoảnh khắc thu về hết tất cả sương của bản thân, Daisuke ngã quỵ xuống, mặt ướt đẫm mồ hôi. Một tay anh chống đất, tay còn lại ôm chặt lấy mặt mình, cố gắng để hơi thở gấp gáp nhẹ lại, cố để chịu đựng tất cả. Khuôn mặt của những thành viên đang ngủ đều đã thư giãn hơn, Daisuke đứng dậy sau khi đã bình tĩnh lại, anh tìm một góc trống, rồi thả cả cơ thể mệt mỏi xuống.

-Sẽ có một ngày, một ngày nào đó, mọi thứ sẽ tốt hơn thôi.

Daisuke nói nhỏ như chỉ để bản thân mình nghe, rồi anh cũng nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.

End chap.

Profile: Fathinah.

User: Goddess's Melodies.

Hát, đúng vậy, năng lực của con bé là hát thưa quý dị.

Profile: Seirei.

User: Magical Creation.

Một năng lực mạnh toàn diện tương tự "Hacker" của Haru, nhưng Seirei chủ yếu dùng nó để hỗ trợ, hồi phục, phòng thủ.

Profile: Thiên Tuyết.

User: Child of Light.

Cô bé mang sức mạnh ánh sáng, ở Nhà Đen, Thiên Tuyết và Devource có mối quan hệ cậu cháu, và cô bé cũng rấtttt là dễ thương nữa.

Truyện convert hay : Xuyên Thành Cố Chấp Đại Lão Tâm Đầu Nhục

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện