Công Chúa Đón Dâu

Chương 44: Yến Hội Cung Đình (Hai)


trước sau

Yến hội trong cung đình cũng vì nguyên nhân này mà trở nên mất vui. Đản Đản đợi sau khi mọi người bình ổn cũng bắt đầu nóng lòng muốn thưởng thức mỹ thực, Tư Vực thấy y thật sự đáng thương, liền động đũa gắp các loại thức ăn cho y, đồng thời dặn dò y ăn từ từ.

Sau đó, từ trong các đại thần Đông Đại Phu - Triệu Tuyết Triệu đột nhiên đề xuất, hắn cố ý mời một ca vũ nổi tiếng từ phiên bang - Tháp Cát Nhã đến hiến vũ cho yến tiệc. Nhắc tới Tháp Cát Nhã, nổi danh là nghệ nhân ca vũ chu du liệt quốc, các nước đề thực sự kính ngưỡng, cho nên ả có thể tự ý mang theo vũ đội xuất nhập bất kỳ quốc gia nào, Ngoài ra nàng là ái nữ duy nhất của quốc vương - Đông Đô Quốc nay đã trở thành vong quốc ( một tiểu quốc phụ cận, lấy ca múa làm nếp sống, vốn là quốc gia vô tranh, nhưng sau lại bị nước láng giềng xâm chiếm. Lúc ấy Tháp Cát Nhã cũng chỉ mới là một đứa trẻ sơ sinh, cho nên không đáng truy cứu, bản thân nàng cũng không có ý muốn báo thù phục quốc.), có huyết thống hoàng tộc, lại tăng thêm phần cao quý, vì thế cũng được nhiều quốc gia che chở. Bản thân Tháp Cáp Nhã là một ca vũ kỳ tài, không chỉ có ca vũ siêu quần, ngay cả diễn tấu các loại nhạc khí cũng vô cùng tài nghệ, năm xưa lúc 14 tuổi đã vô cùng nổi tiếng, nàng nguyện ý tiếp thụ tinh hoa nghệ thuật của các quốc gia, lần này nàng quả thật là đến đây để học tập cầm kỹ, đã được Đông Đại Phu mời đến hoàng cung (Đại Phu: ở đây là chức quan lớn trong triều).

Mọi người nghe nói vị ca vũ này muốn tới diễn tấu đều chờ mong vạn phần, chuyện này cũng có thể xem như cơ hội ngàn năm, thường ngày cũng từng nghe vị đại sư này thường hay ra vào các hoàng cung biểu diễn, nhưng đều là tình cờ thôi, nàng cũng sẽ không nán lại một nơi quá lâu, có thể nói như thần long thấy đầu khó thấy đuôi. Vì thế, ngay cả Tư Vực cùng Phạm Ngưng Toa cũng muốn xem thử phong thái của vị đại sư này, đồng thời cũng thỏa mãn một chút lòng đố kỵ giữa nữ nhi với nhau, thầm muốn cùng vị mỹ nữ này ganh đua cao thấp.

Hoàng Thượng đồng ý, vì thế một làn điệu Đông Đô thần bí khởi xướng du dương, một tốp người ngoại tộc diện sa y tiến đến trình bày ca vũ, vũ bộ hay đổi trong chớp mắt. Đợi đến lúc mọi người xem đến say mê, nhân vật chính mới bắt đầu xuất hiện chỉ thấy người này một thân sa y đỏ rực trên mặt có che mạn, dáng người tiêu sái bước vũ như tu la phiêu dật vô cùng động lòng người, mạn che mặt theo gió ẩn hiện nữa khuôn mặt, quyến rủ mê người, lại còn có ánh mắt cao ngạo, đôi môi đầy đặn khiến bao người xao xuyến. Điệu vũ kết thúc, tất cả mọi người không dút lời khen, Tư Vực cùng Phạm Ngưng Toa đều lộ ánh mắt tán thưởng, mà Đản Đản, y đã sớm hồn phi phách tán - hồn vía lên mây, nếu Tư Vực không phát giác dưới gầm bàn hung hãn ngắt y một cái, y đã sớm bay tuốt lên chín tầng mây.

" Hảo! Hảo! Hảo! Đông Đô vũ giả (người ca múa) quả nhiên danh bất hư truyền! Hôm nay trẫm thực sự được đại khai nhãn giới!" - Hoàng Thượng khen không ngơi miệng, Hoàng Hậu cũng gật đầu tỏ ý."Đông Đô vũ giả! Trẫm nghe nói ngươi luôn muốn nhận thù lao không giống người bình thường, trẫm cũng không tự ý mình ban thưởng lung tung, cho nên bây giờ ngươi mau nói ngươi muốn được ban thưởng thứ gì?" - Hoàng Thượng nói.

"Tạ ơn Hoàng Thượng! Vậy Tháp Cát Nhã cả gan thỉnh cầu Hoàng Thượng có thể ban thưởng một vị lão sư cho thần?"- Tháp Cát Nhã cúi lạy nói.

"Lão sư sao?" - Hoàng Thượng khó hiểu.

"Tháp cát nhã lần này tới quý quốc chính là muốn học tập về kỹ nghệ cổ cầm của quý quốc, dân nữ nghe nói người có tài nghệ cổ cầm bậc nhất hiện đang ở tại trong cung, thế cho nên, dân nữ cả gan muốn xin Hoàng Thượng đem người ấy ban thưởng cho dân nữ, để người truyền dạy cầm kỹ cho dân nữ." - Tháp Cát Nhã nói.

"Việc này...... E là có chổ khó xử!" - Hoàng Thượng nói.

"Hoàng Thượng...... Hay là người ấy không có ở nơi này?" Tháp Cát Nhã có chút hụt hẫng.

"Người này kỳ thật đang ở đây, nhưng trẫm cũng không thể đem người này ban thưởng cho ngươi, nếu chỉ dạy ngươi học cầm kỹ thì còn được..!" Hoàng Thượng nói.

"Nếu là như vậy, Tháp Cát Nhã cũng chỉ xin được học cầm kỹ mà thôi!" - Tháp Cát Nhã nghe Hoàng Thượng thế liền cao hứng.

"Hảo! Vậy trước hết ngươi cứ ở lại trong cung, đến khi học xong rồi hẳn rời đi." Hoàng Thượng nói.

"Tạ ơn Hoàng Thượng!" - Tháp Cát Nhã mừng rỡ. - "Chỉ cần có thể học được cầm kỹ, Tháp Cát Nhã nguyện ý trong thời gian này sẽ hiến vũ cho các yến hội trong cung đình!".

"Ha hả! Ta nói ngươi đó Tháp Cát Nhã à! Có phải Đông Đại Phu nói cho ngươi vị cao nhân này ở trong cung đúng không?" - Hoàng Thượng dự đoán rằng Đông Đại Phu khẳng định là đã gạt người ta đến nơi này hiến vũ.

"...... Đúng là như vậy thưa Hoàng Thượng!"- Tháp Cát Nhã nói.

"Hảo! Đông Đại Phu!" - Hoàng Thượng ngữ khí nghiêm túc.

" Dạ có thần!"- Đông Đại Phu nói.

"Ngươi nói thử xem, trong cung này ai là cao thủ cổ cầm hả?" Hoàng Thượng bắt đầu hỏi Triệu Tuyết Triệu về việc y đặt điều.

"Chuyện này......" - Đông Đô Đại Phu thầm kêu không ổn, tuy nói là trong cung này ai ai cũng đều đều biết người có cầm kỹ tốt nhất là ai, nhưng nếu nói ra, đó không phải là phạm tội khinh thường sao???.

"Hả? Trong cung người có cầm kỹ tốt nhất là ai vậy?" Đản Đản nhỏ giọng hỏi Tư Vực.

" Không biết!"- Vừa mới bị Đản Đản làm cho tức chết, Tư Vực chả thèm để ý đến y.

" Không nói thì không nói, làm gì mà hung dữ quá......" - Đản Đản giọng nói thì thầm, tuy vậy Tư Vực vẫn nghe thấy được.

" Như thế nào? Trẫm hỏi ngươi đó?"- Hoàng Thượng lạnh lùng nói."

"Hoàng Thượng......" - Đông Đại Phu quỳ xuống đất. Tuy rằng hắn biết Hoàng Thượng bất quá chỉ đang trêu đùa, nhưng vẫn thực sự khó xử mà.

Hoàng Thượng đang trêu đùa, mọi người tất nhiên đều biết, nhưng chỉ có Tháp Cát Nhã cùng Đản Đản không hiểu chuyện gì cả, giằng co một lát..

"Phụ hoàng! Người cũng đừng làm khó Đông Đại Phu nữa!" - Tư Vực đột nhiên tiến lên giải vây nói.

Đông Đại Phu nghe xong vội liên tục cảm tạ, cũng vội lau lau mồ hôi trên mặt.

"Phụ hoàng! Người hà cớ trêu cợt Đông Đô Đại Phu chứ! Trong cung cầm kỹ tốt nhất trừ nhi thần liệu còn có ai?" - Tư Vực nói.

"Ha ha ha! Vực Nhi thật đúng là quan tâm đến lão sư mà!" - Hoàng Thượng cười nói.

Triệu Tuyết Triệu, là lão sư văn học của Tư Vực, Tư Vực ngày hôm nay từ thi từ ca phú, cùng với chính trị rèn luyện hàng ngày, trị quốc chi đạo, hoàn toàn do một tay hắn truyền dạy, đồng thời hắn cũng là lão sư của các hoàng tử. Kỳ thật, trong cung cầm kỹ tốt nhất vốn là Đông Đại Phu, sau đó ái đồ của hắn - Tư Vực công chúa là trò giỏi hơn thầy đã vượt qua hắn, vậy cho nên mọi người trong triều đều cho Tư Vực lợi hại nhất.

"Vậy là ngươi còn có thể đánh đàn à? Lợi hại thật!" - Đản Đản nghe xong kinh hỉ nói.

"Hừ! Ngươi không biết thì hơn!" - Tư Vực có chút cao hứng, nhưng nghĩ lại cảnh tượng bộ dáng vừa rồi của Đản Đản, trong lòng lại phát hỏa.

"Được rồi! Tháp Cát Nhã! Ngươi sau này liền đi theo công chúa học cầm đi, nếu ngươi phải đi thi cứ việc phái người báo cáo cho Tả Đại Phu là được!" - Hoàng Thượng cười nói,- " Yến tiệc hôm nay đến đây kết thúc thôi, trẫm mệt rồi."

Vì thế, yến tiệc trong cung kết thúc, Tháp Cát Nhã hứng phấn theo sát Tư Vực ba người trở về Thanh Phong Cư học tập cầm kỹ, Đản Đản trước mắt thấy có thêm một mỹ nữ, về phần y không biết sẽ cùng vị mỹ nữ dị quốc này xảy ra rắc rối gì đây?

Chờ tiếp vậy...... Ha hả......


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện