Công Chúa Chạm Khắc

Dao Găm


trước sau

Editor: minhla1quaxoai

Cửa thang máy mở ra, Hạ Tang ôm bóng rổ bước ra, đứng ở hành lang gấp khúc sáng ngời, không biết nên làm như thế nào cho phải.

Quả bóng rổ này tuyệt đối không thể mang về nhà, Đàm Cẩn sẽ phát hiện ngay khi mở cửa.

Cô vừa loanh quanh trong hoa viên tiểu khu một lúc, cố tìm một chỗ giấu quả bóng. Nhưng là sau khi tìm một hồi, cũng chưa tìm thấy nơi thích hợp.

Có rất nhiều bụi rậm và đống cỏ khô, nhưng các dì quét dọn trong tiểu khu Lộc Cảnh Đài đều được đào tạo bài bản, không có gì phải bàn cãi về độ sạch sẽ. Các kẽ hở gạch men sứ lát bên đường cũng siêu sạch, thậm chí còn không thể nhìn thấy một đống phân chó trên cỏ.

Cho dù Hạ Tang giấu quả bóng ở đâu thì cũng nhất định sẽ bị tìm được.

Hao tổn tâm trí ghê.

Cô suy nghĩ một lát, định đặt quả bóng bên cạnh tủ giày ngoài cửa, chuẩn bị thừa dịp buổi tối Đàm Cẩn ngủ sẽ bí mật đem về phòng sau.

Lúc vào cửa, Đàm Cẩn đang nghe điện thoại ở ban công, hình như lại nhắc tới tên của Tống Thanh Ngữ, chắc vẫn đang xử lý chuyện này.

"Mẹ, con đã về."

Đàm Cẩn đưa mắt ra hiệu cho Hạ Tang uống cốc sữa nóng trên bàn.

Hạ Tang thực ra rất ghét hương vị của sữa bò, đặc biệt là sữa nóng, nó khiến cô buồn nôn.

Nhưng vì tránh tranh chấp, cô vẫn cầm cốc sữa lên, cố nén buôn nôn uống một ngụm.

Sau khi uống xong, cô trở về phòng, vừa xem lại bài tập, vừa chú ý đến động tĩnh ở phòng bên cạnh.

Ước chừng khoảng 10 giờ, Đàm Cẩn rốt cuộc cũng trở về phòng nghỉ ngơi.

Hạ Tang lại kiên nhẫn đợi thêm nửa giờ nữa, sau đó rón ra rón rén đi ra khỏi phòng như một tên trộm, nhẹ nhàng mở cửa phòng trộm.

Quả bóng rổ vẫn an tĩnh nằm bên cạnh tủ giày, dơ hề hề, còn phủ một lớp bụi, trông không hề hài hòa với phong cách Bắc Âu màu trắng tinh trang trí tủ âm tường xung quanh.

Tay Hạ Tang ôm quả bóng, dùng tốc độ chạy nước rút 100 mét như một mũi tên mà "vèo" về phòng.

Khóa trái cửa xong, tảng đá trong lòng lúc này mới rơi xuống.

Cô đặt quả bóng rổ trên tấm thảm mềm mại màu trắng kem, vỗ vỗ lên bề mặt cao su thô ráp, cảm thán nói, "Vì mang ngươi về nhà, ta thật sự đã trả giá quá nhiều."

Tuy nhiên, mặc dù cô dành rất nhiều tâm tư để làm việc này nhưng trong lòng cô lại cảm thấy rất thống khoái.

Bởi vì làm những việc không được phép này dưới mí mắt Đàm Cẩn, phảng phất như để hoàn trả lại sự bất hạnh khi bị ép uống sữa vừa rồi.

Hạ Tang ôm bóng đi vào toilet, cô không biết có thể dùng nước giặt để rửa sạch quả bóng hay không, nhưng để an toàn, cô liền lấy khăn tiệt trùng, cẩn thận lau chùi bề mặt.

Bề mặt quả bóng rổ phủ một lớp bụi, nhưng không phải đặc biệt bẩn, ít nhất nó còn sạch hơn nhiều so với quả bóng rổ của đám con trai trong lớp, có thể thấy chủ nhân khẳng định rất yêu quý, nâng niu, mỗi ngày đều lau chùi.

Hạ Tang nghiêm túc lau sạch bề mặt quả bóng rổ đến khi không dính một hạt bụi nào, lộ ra màu cam đậm ban đầu của nó.

Đúng lúc này, điện thoại di động bên cạnh bàn uống nước "Đinh" một tiếng, tin nhắn từ Chu Cầm—

"Cậu có thấy quả bóng rổ của tôi không?"

Chân Hạ Tang đi dép bông thỏ trắng, đạp lên quả bóng rổ, cười đáp: "Không có."

Chu Cầm: "Quả bóng bị mất rồi, khả năng ở trên xe buýt."

Hạ Tang: "Quả bóng đáng thương, cứ như vậy bị quên đi [Buông tay]."

Chu Cầm nằm trên chiếc giường gỗ nhỏ chật hẹp, trằn trọc xoay người, ngoài cửa truyền đến tiếng ho nhẹ của cha anh. Đam Mỹ Sắc

Đây quả thực là lần đầu tiên anh để quên đồ vật bừa bãi.

Nghĩ lại lúc đó... mọi ánh mắt đều đổ dồn vào cô.

"Chúng ta đi xe buýt số bao nhiêu vậy?"

Hạ Tang: "Số 213, gì thế, cậu còn muốn đến công ty giao thông công cộng lấy bóng rổ về sao?"

Chu Cầm: "Thử xem xem, có lẽ còn ở trên xe."

Hạ Tang: "Có thể đã bị người qua đường lấy đi rồi."

Chu Cầm: "..."

Hạ Tang đột nhiên cảm thấy lừa anh còn khá vui, cố ý nói: "Chỉ là một quả bóng rổ, lại không có chữ ký của ngôi sao, nếu đã đánh mất thì mất thôi."

Chu Cầm: "Ai nói không có chữ ký của ngôi sao trên đó?"

Hạ Tang: "Có sao?"

Chu Cầm: "Cậu tìm lại xem."

Hạ Tang ôm bóng rổ tìm một lúc lâu, cũng chỉ thấy dòng chữ nhặt của được của rơi xin trả lại kia.

Hạ Tang: "Rất chắc chắn, chữ của chính mình còn tự nhận là chữ ký của ngôi sao. [Mỉm cười]"

Chu Cầm: "Quả nhiên là cậu giữ. [Mỉm cười]"

Hạ Tang: "..."

Chu Cầm: "Nếu cậu muốn giữ lại, có thể tặng cho cậu."

Hạ Tang: "Tôi giữ nó làm gì chứ, lại không phải là chữ ký của ngôi sao bóng rổ thật."

Chu Cầm: "Không đến mười năm, quả bóng đó sẽ có giá trị liên thành."

Hạ Tang: "Ý của cậu là, trong vòng mười năm, cậu sẽ trở thành ngôi sao bóng rổ hàng đầu như Jordan?"

Chu Cầm: "Cũng không hẳn, nhưng tôi sẽ trở thành ngôi sao bóng rổ hàng đầu có văn hóa nhất trên thế giới."

Hạ Tang:...

"Được rồi, được rồi, ngày mai liền trả lại cho cậu!"

*

Ngày hôm sau, Hạ Tang mang theo một chiếc túi trắng nhỏ đến trường, trong túi chứa quả bóng rổ, thấp thỏm giữ nó dưới chân.

Giả Trăn Trăn ngồi cùng bàn tò mò hỏi cô đó là cái gì.

"Bóng rổ, tớ giúp người khác bảo quản."

Nhưng mà sau khi kết thúc 30 phút thể dục tập trung theo đài phát thanh, cô quay trở lại lớp học lại phát hiện quả bóng rổ thế nhưng đã biến mất!

Cô ngồi xổm xuống tìm dưới chân ghế hồi lâu, ở dưới rỗng tuếch, không có gì cả!

Bị người lấy mất!

Trong phòng học thế mà lại xảy ra chuyện ăn cắp!

Hạ Tang xoay người hỏi Giả Trăn Trăn đang bước vào lớp: "Trăn Trăn, cậu có thấy quả bóng của tớ không?"

"A, là cái mà cậu giúp người khác giữ sao, không thấy nữa?"

"Vừa mới còn ở đó, lúc tớ trở về đã biến mất tăm hơi."

Vừa rồi Giả Trăn Trăn và Hạ Tang xuống lầu để tập thể dục nên đối với chuyện cô bị mất bóng rổ cũng không rõ sự tình, nói: "Không phải chỉ là một quả bóng rổ thôi sao, ai lại lấy trộm thứ đó! Máy tính bảng của tớ vẫn còn ở trong ngăn kéo đây."

Nói xong, cô (GTT) mới phản ứng lại, nhanh chóng mở ngăn kéo không khóa, thấy máy tính bảng mới trong đống sách lộn xộn, che ngực nói: "Sợ chết khiếp, còn tưởng là bị trộm mất rồi."

Hạ Tang lại ngồi xổm xuống, tìm kiếm quanh chân bàn lần nữa, quả bóng rổ thật sự vô tung vô ảnh, dường như đã bốc hơi.

Như Giả Trăn Trăn đã nói, ai sẽ trộm bóng rổ cơ chứ?

Cô hỏi một vài bạn học xung quanh xem họ có thấy quả bóng rổ của cô không, các bạn học đều sôi nổi tỏ vẻ bọn họ lúc ấy đều đang tập thể dục theo đài, không ở lại lớp, cũng không biết ai trộm bóng rổ.

Hạ Tang không hỏi được kết quả, lại không thể đi bốn phía tìm kiếm, ủ rũ ngồi trên ghế, trong lòng có chút phiền muộn.

Thiếu niên đều có lòng tự trọng mãnh liệt, Chu Cầm chưa bao giờ tỏ ra bất luận khó khăn gì về phương diện kinh tế trước mặt cô.

Nhưng Hạ Tang nhận ra, anh khẩn trương đi tìm bóng rổ, sẽ không phải vì vài câu nói đùa kiểu như "Nó sẽ có giá trị liên thành trong tương lai".

Khả năng... anh chỉ có duy nhất quả bóng rổ này.

Ngày hôm qua, cô còn tốn rất nhiều tâm sức để lén mang bóng rổ về nhà dưới mí mắt Đàm Cẩn, vượt qua giai đoạn khó khăn nhất rồi, sao lại bị mất trộm trong phòng học được chứ?

"Nếu không thì cậu báo cáo giáo viên đi" Giả Trăn Trăn đề nghị: "Để giáo viên mở camera giám sát ở hành lang xem ai đã lẻn vào lớp lấy bóng rổ trong giờ thể dục".

Hạ Tang lắc đầu: "Quên đi, chỉ là một quả bóng rổ thôi. Xem camera giám sát còn phải viết báo cáo, giải thích ngọn nguồn."

Đương nhiên cô không thể báo chuyện này với lão Hà, đấy không phải là quả bóng rổ bình thường, quả bóng có viết tên Chu Cầm, nếu lại điều tra ra, cô ngược lại khó giải thích được.

Hạ Tang chỉ có thể tự mình nhịn xuống, sau đó hỏi riêng các bạn cùng lớp.

Dù có thế nào đi nữa, cũng cần phải trả anh một quả bóng rổ.

......

Chạng vạng, Chu Cầm cùng mấy người anh em mồ hôi nhễ nhại từ sân bóng rổ đi ra, Lý Quyết cúi đầu châm thuốc, chưa kịp hút một hơi đã bị Chu Cầm lấy mất, giẫm lên mặt bê tông.

"Chỉ một lúc thì nghẹn chết cậu à."

Quả nhiên, ở góc rẽ có một vài huấn luyện viên đi đến, mấy thanh niên hô lên một tiếng mãnh mẽ: "Chào huấn luyện viên!"

Huấn luyện viên thưởng thức nhìn Chu Cầm, nói: "Đội tuyển tỉnh sẽ tuyển người vào tháng sau, việc này liên quan trực tiếp đến tiền đồ và vận mệnh của cậu. Luyện tập chăm chỉ vào, đừng có lười biếng."

Sau khi huấn luyện viên rời đi, Lý Quyết ôm ngực, kinh hồn nói: "Suýt thì lật xe. Nếu bị bắt quả tang hút thuốc thì không tránh khỏi bị cấm thi đấu nửa tháng".

"Còn một năm nữa là tốt nghiệp, trước mặt huấn luyện viên thì an phận chút đi." Chu Cầm thản nhiên nói: "Đời người không cho cơ hội thứ hai đâu."

Lý Quyết gật đầu, nghe hiểu những lời của Chu Cầm.

Cậu ta biết, Chu Cầm từng bước vững vàng, bởi vì tương lai của anh... chỉ có một con đường duy nhất đi ra bóng tối.

Đây cũng là lý do khiến Lý Quyết nguyện ý đi theo anh.

Cậu ta đã sống mơ màng hồ đồ cho đến năm mười sáu, mười bảy tuổi, sau quen Chu Cầm, mới dần nhận ra rằng làm tiểu đệ của mấy công tử ăn chơi trác tác thì không có khả năng thoát khỏi bóng tối.

Chỉ có bản thân mới có thể nâng đỡ chính mình.

"Cầm ca, đội tuyển tính tháng sau tới tuyển người, cậu vẫn không hướng đến sao?"

Chu Cầm lắc đầu.

"Đội tuyển tỉnh lúc trước đến mấy lần, lần nào cậu cũng tránh, một khi vào đội tuyển tỉnh thì sẽ có hy vọng vào đội tuyển quốc gia. Cậu rốt cuộc nghĩ thế nào vậy?"

Chu Cầm bình đạm nói: "Tôi muốn thi đại học."

"Không phải chứ, vào đội tuyển quốc gia là một tương lai đầy hứa hẹn! Cậu thực sự định dựa vào thành tích văn hóa của mình để thi đại học sao? Này quá viển vông đi!"

Chu Cầm liếc cậu ta một cái: "Còn có một chuyện viển vông hơn, cậu muốn nghe sao?"

"Cậu... cậu chẳng lẽ còn si tâm vọng tưởng vào các trường 211 đi!"

"Ít nhất xếp ba hạng đầu trong 985."

"..."

(Chú thích:

- Trường đại học 211: Chính là những trường đại học thuộc dự án 211. Có thể hiểu những trường đại học thuộc dự án 211 là những trường có những ngành trọng điểm của đất nước. Là cơ sở nền tảng để Trung Quốc đáp ứng những thách thức của cuộc cách mạng công nghệ mới của thế giới thế kỷ 21.

- Trường đại học 985: Là những trường đại học có các tiêu chuẩn về chất lượng, trình độ giáo dục, cơ sở vật chất,... đẳng cấp thế giới.

- Về mặt bằng chung chất lượng của các trường đại học trong dự án 985 tốt hơn so với các trường nằm trong dự án 211. Vì 39 trường trong dự án 985 được chọn ra từ 116 trường trong dự án 211.)

Lý Quyết cảm thấy những lời của Chu Cầm chỉ là mơ mộng hão huyền. Điểm thi đại học tốt nhất trong mấy năm gần đây của Thập Tam trung bọn họ... vẫn là dựa vào cả giải thưởng thể thao nữa mới được nhận vào trường Đại học 211.

Cho dù Chu Cầm có thể khiến điểm số của mình vọt lên top đầu, Lý Quyết vẫn cảm thấy muốn vào các trường 985, hoàn toàn là người si nói mộng.

Đề thi của Thập Tam trung, đều dựa vào chỉ số IQ trung bình của học sinh trường thể thao "dạy theo năng khiếu" mà ra, cho nên dù có đứng nhất lớp văn hóa thì anh cũng không thể "phiêu" đến như vậy, cho rằng mình có thể thi đại học nổi tiếng trong nước.

Nhưng mộng tưởng của người anh em là vậy, Lý Quyết cũng không thể đả kích sự tự tin của người ta, cậu ta vỗ vai Chu Cầm, nói: "Đừng nói đến chuyện 985, nói không chừng Trạng Nguyên của tỉnh năm sau còn có thể từ trường chúng ta mà ra. Cầm ca, cậu chính là ánh sáng của Thập Tam trung, là niềm hy vọng của cả thôn, cố lên."

"Nếu ngươi đã nói như vậy, nể tình ngươi thường thường thỉnh bổn Trạng Nguyên uống rượu." Chu Cầm lười biếng nhếch khóe miệng: "Bổn Trạng Nguyên áo gấm về làng, sẽ suy sét cho ngươi cùng theo thăng thiên."

Đầu óc của học sinh thể dục Lý Quyết hoạt động một lúc lâu, mới nghe ra Chu Cầm mắng cậu ta là gà là chó.

Chuyện này tuyệt đối không thể nhịn được, cậu ta đuổi theo Chu Cầm muốn đánh lên, nhưng lại duỗi tay không địch được người ta, nhanh chóng bị phản đòn.

"Đình chiến! Không tới, không tới!"

"Này! Cũng không còn là học sinh tiểu học, dừng tay!"

Vài thanh niên ở hành lang đuổi bắt nhau một trận rồi mới đi tới phòng thay đồ trong sân bóng rổ.

Lúc này, buổi huấn luyện của mọi người đều đã kết thúc, phòng thay đồ, nơi đáng lẽ phải ồn ào ầm ĩ, lại yên tĩnh đến chết người.

Chu Cầm bước vào, thấy mọi người đang vây quanh chiếc ghế ở giữa, không nói tiếng nào, như thể nhìn phải điều gì đó khủng khiếp đáng sợ.

Lý Quyết - người đầu tiên chen vào đám người, bỗng đột nhiên hô lên: "Mẹ nó! Cầm ca, đây không phải là quả bóng rổ của cậu sao!"

Chu Cầm vốn dĩ đã ngồi trên ghế chuẩn bị thay giày, cũng không định đi xem náo nhiệt, nghe vậy liền ngước mắt nhìn sang.

Lý Quyết kích động cầm quả bóng rổ, chỉ thấy quả bóng rổ trong tay hoàn toàn xẹp lép.

Nguyên nhân bị xẹp đến như vậy, là do có một con dao găm sắc nhọn cắm vào quả bóng.

Mà con dao găm đối diện với hai chữ đầu tiên trong câu "Quả bóng của Chu Cầm, nhặt được xin trả lại"

"Chu Cầm."

(convert là "Chu Cầm cầu, nhặt được thỉnh trả lại" -> hai chữ đầu là "Chu Cầm")

Tác giả có điều muốn nói:

Tôi đã chỉnh sửa lại một chút hôm qua, cũng đã làm nhạt bớt mối quan hệ giữa Hạ Tang và Kỳ Tiêu.

Không ảnh hưởng đến cốt truyện, quan hệ giữa hai người không tốt như vậy, có thể quay lại chương 1 xem lại, cũng có thể không xem.

Hôm nay có bao lì xì.

- ------------------------------

11.30 am, Sat 26/03/2022

2829 từ.

Truyện convert hay : Bộ Đội Đặc Chủng Vương Ở Sơn Thôn

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện