Con Trai Là Nam Phụ

Chương 27-2


trước sau

Advertisement
Editor: Lạc Tiếu - 05/06/2019

Hi mọi người. Tháng 6 tới rồi, công việc cũng vẫn bộn bề đó, nhưng lúc này ta đã có căn phòng riêng của mình, làm mọi thứ sẽ tự tại và dễ dàng hơn, dù có hơi áp lực một chút. Nhưng ta vẫn giữ lời hứa cũ, lịch của bộ Con trai là nam phụ là 1 tuần 2 chương, định kì thứ ba và thứ sáu nhen ♥ 

=

Trên mô tả tôi có ghi "Tình trạng: Đã hoàn thành"". Dạ, đó là tình trạng bản gốc, còn câu phía dưới có ghi trạng thái edit: Đang tiến hành. 

Hiểu sai cũng được, hiểu lầm mà lỡ làm bạn nhảy hố thì cho mình chin chỗi, hiện tại đã sửa lại cho rõ nghĩa hơn rồi >"<

Nhưng cái thể loại đui + xớn xác mở miệng chửi tôi, nói giọng mẹ thiên hạ, nói trỏng thì xin phép block nhẹ. Mịt mỏi. 

=

Lại lèm bèm hoài luôn, nhân tiện lần nữa cảm ơn các bạn đã thông cảm và luôn iu thưn mình =))) mọi người đọc truyện vui ♥ 

===

Nghĩ vậy, Chu Phương đi theo Đường Dĩ Tố vào phòng bệnh. Vừa mới bước vào, liền nghe được ông của Trần Tử Hào dỗ dành: "Hào Hào ngoan, nghe ông nói, ngoan ngoãn thoa thuốc, đừng khóc, con đau chỗ nào nói cho ông nghe?"

Trần Tử Hào dùng giọng khàn khàn hỏi nhỏ: "Ông ơi, ba mẹ với bà nội có phải đã về nhà rồi không?"

"Ba mẹ ở bên ngoài giúp con xả giận rồi. Cái thằng nhóc kia dám đánh Hào Hào nhà chúng ta đến nỗi mặt đầy máu. Ba mẹ con cũng muốn đánh nó mặt nở đầy hoa mới được!"

"Ha ha ha." Trần Tử Hào lập tức nở nụ cười.

"Tốt quá, cháu trai bảo bối của ông rốt cuộc không khóc nữa. Nếu biết ba mẹ dạy dỗ nhãi ranh kia mà con không khóc nữa, chúng ta sớm nên động thủ, thừa dịp mẹ nó còn chưa tới, đánh nhiều thêm vài cái!" Ông của Trần Tử Hào tiếc hận.

Giọng đứa nhỏ kia phá lên cười: "Thật ra con khóc cũng không phải bởi vì bị đánh đau đâu. Hồi nãy lúc con với Đường Táo đánh nhau, con đã đạp vô bụng nó vài cái, còn nhéo nữa. Hứ. Con khóc là sợ bị mẹ la, cho nên khóc lớn tiếng một chút, mẹ liền quên mất chuyện la luôn."

"Thì ra là vậy." Ông Trần Tử Hào cũng vui tươi hớn hở, "Cháu trai ông giỏi quá, quá thông minh!"

Ba mẹ Trần Tử Hào vừa bước vào, liền nghe được đoạn đối thoại của hai ông cháu. Ở đây nhiều người như vậy, hai người kia, một là trẻ con không hiểu chuyện, một là lão già hồ đồ, cũng không chịu kiêng dè một chút, nói lớn tới nỗi tất cả mọi người đều nghe được.

Ba mẹ Trần Tử Hào lộ vẻ xấu hổ, mẹ của Trần Tử Hào vội vàng trách cứ: "Ba, ba nói bậy gì vậy, sao lại dạy con nít nói năng lung tung!"

Ông của Trần Tử Hào sửng sốt, nghĩ sao cũng không rõ, những lời nói vừa rồi của cháu trai ông rõ ràng tự nó nói, ông dạy hồi nào?

Nhưng khi nhìn thấy theo sát phía sau là Đường Dĩ Tố cùng Đường Táo, ông của Trần Tử Hào tức khắc pha trò: "Tôi đúng là già lẩm cẩm rồi. Vị bác sĩ kia, sao còn đơ mặt ra đó, mau bôi thuốc cho cháu tôi đi."

Máu trên mặt Trần Tử Hào nhìn qua thì thấy ghê người, nhưng sau khi lau xong, kỳ thật chỉ là một chút vết thương nhỏ mà thôi. Trừ chảy máu mũi ra, khóe miệng còn bị trầy một chút, nhưng phỏng chừng do có người nhà chống lưng, tinh thần của nó rất tốt, cả người thoạt nhìn trắng nõn sạch sẽ, tinh khí mười phần, làm gì có bộ dáng bị khi dễ ban đầu.

Còn Đường Táo bên này, vừa nãy mới khóc, đôi mắt hồng hồng, cái trán sưng lên hơn phân nửa, còn bị làm rách da, thoạt nhìn đáng thương hề hề, y như mới vừa bị đánh.

Đường Dĩ Tố cũng không vội tìm Trần Tử Hào tính sổ, trước tiên kéo Đường Táo vào phòng bệnh, nhẹ nhàng nói với giáo y: "Cô giáo, phiền cô kiểm tra tình hình vết thương con tôi một chút."

Giáo y gật gật đầu, sau đó chuyển sang nhìn vết thương trên trán Đường Táo, tuy rằng sưng hơi lớn, nhưng dù sao cũng là vết thương do móng tay, con nít da mềm, tĩnh dưỡng mấy ngày hẳn là sẽ khôi phục. Tiếp theo, giáo y kiểm tra cơ thể thằng bé.

Đường Dĩ Tố ở bên cạnh phụ tá, vừa trấn an Đường Táo, vừa thuyết phục nó vén quần áo lên cho cô giáo kiểm tra.

Thấy Đường Táo có chút ngượng ngùng, Đường Dĩ Tố ôn nhu nói: "Trước tiên con lộ bụng nhỏ ra cho cô nhìn xem, nếu bụng nhỏ không có việc gì, chúng ta lại đổi chỗ khác, sẽ không làm con cởi trần truồng, được không?"

Đường Táo nhìn mẹ, sau đó tín nhiệm gật gật đầu.

Đường Dĩ Tố nhẹ nhàng cuốn vạt áo của nó lên trên.

Sau khi vùng bụng tím xanh đầy mảng, không ít thầy cô xung quanh hít hà một hơi, đặc biệt là vị trí sau eo kia, cư nhiên có thể nhìn thấy dấu nhéo bầm hình ngón tay, có thể thấy được đứa trẻ kia dùng lực mạnh cỡ nào!

Giáo y ấn ấn bụng nhỏ, vốn còn lo lắng Đường Táo không phối hợp, không ngờ trừ nhíu nhíu mày ra, thằng bé lại không nhúc nhích thêm xíu nào, năng lực nhịn đau này, ngay cả người lớn cũng tự thẹn không bằng.

"Này... Nếu chỉ là bị nhéo, vết bầm qua mấy ngày sẽ tự tan, sợ nhất chính là bị đá vào, bị thương nội tạng. Phụ huynh vẫn là nên đưa bé đi bệnh viện kiểm tra một chút cho chắc." Giáo y nghiêm túc nói.

Đường Dĩ Tố cắn chặt răng, cực lực khống chế cảm xúc của mình, cô tiếp tục ôn nhu trấn an Đường Táo, phối hợp y sĩ đem thân thể con mình đại khái đều kiểm tra một lần, sau khi xác nhận vết thương ngay bụng là nghiêm trọng nhất, lúc này Đường Dĩ Tố mới giúp Đường Táo sửa sang lại quần áo, đứng lên nhìn về phía mọi người.

Phòng y tế một mảnh an tĩnh, bất luận là thầy cô giáo của nhà trẻ Thanh Cảng hay là các phụ huynh nhà Trần Tử Hào đều có chút xấu hổ.

Chỉ có Trần Tử Hào ở bên cạnh cười hắc hắc đắc ý, chỉ vào bụng Đường Táo vui tươi hớn hở, cho đến khi bị mẹ nó xáng lên đầu một cái, Trần Tử Hào mới chịu dừng lại, cúi đầu không dám lỗ mãng.

Đường Dĩ Tố ôm lấy Đường Táo, nói với ba mẹ Trần Tử Hào: "Lời vừa nãy tôi nói vẫn còn giữ, mấy người cứ việc mang Trần Tử Hào đến bệnh viện kiểm tra, chỉ cần là vết thương Đường Táo nhà tôi tạo thành, phí chữa trị khám bệnh, tôi bao hết."

Nói xong, Đường Dĩ Tố chuyển mắt: "Sau khi kiểm tra xong, thì cùng tôi đi đến cục cảnh sát một chuyến đi."

Truyện convert hay : Cuồng Bạo Võ Hồn Hệ Thống

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện