Con Rể Giả Heo Ăn Hổ

Nhà Hàng Phương Tây


trước sau

Advertisement
Tan làm vào buổi trưa, hợp đồng hầu hết cũng đã dịch được gần xong rồi.

Đây là điều mà Giang Nhất Minh nghĩ đến, vốn dĩ đây là số lượng mà đến ít nhất khoảng bốn giờ chiều mới có thể hoàn thành được.

Không nhịn được cười: “Hàn, nhìn không ra, tiếng anh của cậu lại tốt như vậy.”

“Tôi cũng chỉ là biết nói một chút, còn các quy tắc trong hợp đồng thì không hiểu chút nào.”

” Khiêm tốn quá rồi đấy, cách dịch đồng bộ này của cậu, cũng trực tiếp vượt qua mấy nhân tài phiên dịch chuyên nghiệp rồi.”

“Đã làm việc trong lĩnh vực này trước đây.”

“Vậy sao.”

Giang Nhất Minh thu dọn qua đồ đạc, mời Hàn Đông cùng ra nhà ăn dùng cơm.

Hàn Đông đã hứa một lúc nữa sẽ cùng Hạ Mộng đi gặp Khâu Ngọc Bình, nên đã khéo léo từ chối.

Khi chuẩn bị rời khỏi công ty và đứng đợi ở cửa, Giang Nhất Minh nhìn xung quanh và thì thầm: “Cậu hãy cẩn thận với Hoàng Chí Viễn, anh ta tính tình nham hiểm…”

“Không sao, công việc của chúng tôi không giống nhau, cậu ta muốn làm khó tôi, cũng không có bản lĩnh lớn như vậy đâu.”

Khi đang nói chuyện, trông thấy Hạ Mộng đã đi xuống cầu thang, anh vội vàng tạm biệt rồi đi qua bên đó.

Bây giờ không có gì để nói với Hạ Mộng, giống như một người xa lạ.

Sau khi Hàn Đông chủ động lên lái xe, Hạ Mộng cũng không muốn ngồi ghế phụ, luẩn quẩn một vòng rồi mở cửa sau.

“Về nhà trước đã.”

Hàn Đông gật đầu khởi động xe, và lén nhìn vào gương chiếu hậu.

Đó là một bộ trang phục công sở, chắc là về nhà thay quần áo.

Nghĩ đến đây, trong lòng cảm thấy khó chịu.

Kể từ khi kết hôn, Hàn Đông và Hạ Mộng cũng chưa đi ăn riêng ở ngoài bao giờ, đừng nói đến việc Hạ Mộng vì hẹn hò với anh mà chú tâm trang điểm.

Trên đường đi, điện thoại của Hạ Mộng liên tục có người gọi đến.

Giọng điệu của cô càng cáu kỉnh hơn, đôi khi kích động, như thể công ty đang gặp chuyện gì rắc rối vậy.

“Sao có thể như vậy được, bữa tối hôm qua tôi với chủ tịch Giang đã rất thuận lợi mà…”

Ở đầu dây bên kia của điện thoại là giọng của một người đàn ông.

Hàn Đông nghe ra được là Tôn Kiện-tổng phụ trách vận chuyển

“Tổng giám đốc Hạ, Thái Phong bên đó rõ ràng là cố tình gây rắc rối. Số tiền vận chuyển ngày hôm nay, chúng tôi đã kiểm tra rất nhiều lần, nhưng vẫn có sai sót, đây là điểu không thể nào.”

Hạ Mộng suy tính, biết rằng con đường đến ngân hàng Thái Phong này đã hoàn toàn bị cắt đứt.

Trương Kiến Thiết, Trương Kiến Thiết.

Anh ta quả thực là thủ đoạn vô biên, cũng không biết đã dùng cách nào để khiến Giang Đồng Lâm của ngân hàng Thái Phong sẵn sàng trở thành một con chó.

Sự rối ren hiện lên, Hạ Mộng cúp máy và gọi ngay cho Giang Đồng Lâm, muốn hỏi rõ tình hình cụ thể.

Muốn hủy hợp đồng, ít nhất cũng phải đợi hợp đồng hết hạn chứ, như thế đối tác sẽ mượn cớ một cách hèn hạ, Hạ Mộng không thể chịu nổi.

Tiếng tút tút của điện thoại trong xe rất rõ ràng, sau đó là “số điện thoại bạn gọi đang bận”, rõ ràng Giang Đồng Lâm đã tắt máy.

Khuôn mặt của Hạ Mộng có chút thay đổi. Mọi thứ thay đổi nhanh đến mức cô không phản ứng, cũng không thể chấp nhận được.

Mới hôm qua, cô đã nghĩ rằng mối nguy hợp tác với ngân hàng Thái Phong đã được giải quyết.

Bây giờ nghĩ lại, trong bữa ăn ngày hôm qua biểu hiện của Giang Đồng Lâm rất lạ, lòng vòng nhưng nhất quyết không nói ra.

Cô cũng đã nghĩ rõ ràng, nếu Thái Phong thực sự khăng khăng như vậy, thì cũng không có cách nào cả, việc tiếp theo phải từ từ giải quyết. Bây giờ, thời gian để Thái Phong trực tiếp giải thích về việc chấm dứt hợp đồng, cũng sớm quá rồi.

Nếu không, Giang Đồng Lâm cũng sẽ không cúp điện thoại của cô.

Nói cách khác, đến thời gian hòa hoãn của cô cũng không có, cô ấy có thể gặp phải cuộc khủng hoảng lớn nhất kể từ khi thành lập vận chuyển Chấn Uy.

Hàn Đông liếc nhìn vào gương chiếu hậu, một vài câu mà anh loáng thoáng nghe được, khiến anh liên tưởng đến cùng một chỗ.

Vô duyên vô cớ, cũng bị coi thường, anh cũng có chút thương xót Hạ Mộng.

Không chỉ suýt nữa bị Trương Kiến Thiết xúc phạm ở thành phố Lâm An, mà giờ còn bị đối phương dùng đủ mọi thủ đoạn chèn ép.

Với một lời nói của người khác, Thái Phong có thể từ bỏ sự hợp tác với Chấn Uy, có thể nói đây là một cú đả kích thế nào với một người kiêu hãnh như Hạ Mộng chứ.

Mặc dù người phụ nữ này thường bị mọi người làm phiền, nhưng trong công việc cô ấy rất cần mẫn chăm chỉ, đi sớm về muộn.

Nhưng những nỗ lực đã bỏ ra lại tương phản với thành quả gặt hái được.

Cô đã làm việc chăm chỉ để quản lý Chấn Uy, mang theo tham vọng rồi gặp phải các hoạt động kinh doanh không đúng đắn.

“có, có phải Trương Kiến Thiết đã ra tay không?”

Hàn Đông dừng lại, không kìm được mà hỏi.

Hạ Mộng hướng ánh mắt về phía cửa sổ, lạnh lùng cứng nhắc nói: “Đúng vậy, lúc trước anh đánh bại Trương Kiến Thiết ở Lâm An quả rất đã, bây giờ anh ta vì thế mà trút giận vào Chấn Uy, có lẽ anh rất vui nhỉ. Dù sao thì một người như anh, chắc hẳn cũng chỉ mong tôi làm việc gì cũng không thành, để khiến cho con tim anh cân bằng một chút.”

Hàn Đông cau mày: “Cô nói có lý một chút có được không? Trương Kiến Thiết hoàn toàn không trả thù Chấn Uy. Mục đích của anh ta là cô, buộc cô phải thỏa hiệp nương tựa vào anh ta. Hoặc có khả năng anh ta đã phát triển về phía Đông Dương, để có được toàn bộ Chấn Uy. Nếu là như vậy, việc ngăn chặn hoạt động kinh doanh vận chuyển giữa các công ty con Thái Phong và Chấn Uy, chỉ là bước đầu tiên.”

Hạ Mộng đột nhiên cười: “Thật vinh dự khi được Trương Kiến Thiết lập trăm phương ngàn kế để ghi nhớ. Làm vợ của anh, chi bằng trao thân cho Trương Kiến Thiết. Bằng cách này, còn có thể hợp tác với Hằng Viễn, mối nguy cũng được giải quyết dễ dàng.”

Hàn Đông có ý tốt phân tích nhắc nhở, nghe cô nói vậy, anh trầm giọng nói: “Cho dù cô có đi làm vợ lẻ cũng là do cô can tâm tình nguyện, không cần phải nói với tôi.”

“Anh nói cái gì?”

Hạ Mộng nhéo tai của Hàn Đông từ phía sau, lực nhéo khiến Hàn Đông không nhịn được mà nói: “Tổ sư nhà cô, tôi đã giữ thể diện cho cô rồi, còn hở tý là leo lên đầu tôi à.”

Đau đớn, giận dữ.

Hai tay nắm chặt lấy vô lăng dứt cũng không ra.

“Tôi sẽ giết anh đồ khốn!”

Thù mới hận cũ, khiến Hạ Mộng lại nhớ về cái tát đêm qua, vừa suy nghĩ vừa thất thần.

Hàn Đông vội vã buông chân ga, trong khi chiếc xe đang trượt, khóe mắt anh nhận thấy một chiếc Land Rover đột nhiên dừng lại.

Anh kinh hoàng nhảy dựng lên, đạp một nhát vào chân phanh: “Thứ điên khùng, muốn chết sao.”

Hạ Mộng ở hàng ghế sau không thắt dây an toàn, kêu lên một tiếng, đầu thì đập vào ghế sau của Hàn Đông.

Bụp một cái, rồi không có tiếng động gì nữa.

Hân Đồng dừng xe, vội vàng quay người: “Cô không sao chứ.”

Hạ Mộng mơ màng xoa xoa đầu, vô tình nhìn thấy sự lo lắng quan tâm trong đôi mắt anh, trái tim vô cơ run lên một chút, né tránh tầm nhìn của anh, giận dữ nói: “Anh lái xe mà không có mắt à!”

Hàn Đông thì thầm: “Còn không phải do cô đột nhiên ra tay à!”

Hạ Mộng ghét cái cảm giác vô cớ ban nãy, cô ghét Hàn Đông, kể từ khi hai người say rượu rồi phát sinh quan hệ cô đã ghét rồi, điều này cô rất chắc chắn. Thế nhưng, thực sự chắc chắn sao?

Sau đó, chiếc xe yên tĩnh một cách lạ lùng.

Sau khi Hàn Đông khởi động lại xe, Hạ Mộng cũng không làm phiền nữa.

Khi xe đến Thiên Hòa Uyển, hai người cùng nhau vào về nhà.

Trong khoảng hai mươi phút, Hạ Mộng đã đổi một bộ màu xanh dương, chiếc váy dáng dài từ từ bước xuống cầu thang.

Hàn Đông tự nhủ bản thân mấy lần, không được để diện mạo của cô làm mê hoặc nữa.

Nhưng nhìn thấy trạng thái ngoài công việc của cô, cô ấy vẫn tuyệt đẹp đến không ngờ.

Một nửa bắp chân trắng như sứ, được đặt lên đôi giày cao gót trong suốt, trở nên thon thả và cân đối hơn. Phần bụng bằng phẳng, nhỏ nhắn, chiếc váy dài kèm thắt lưng, không hề có dấu vết dư thừa…

Phụ nữ có thể biến đổi vô số bộ dạng khác nhau.

Sự hiểu biết của Hàn Đông về điều này đó là mặc cái gì là có khí chất cái đó

Hạ Mộng chính là một kiểu người phụ nữ có tài năng xuất chúng.

Chiếc váy dài màu xanh này khiến cô thêm một phần giống như tiên nữ.

Cùng với sự kinh diễm này, anh ngày càng không thể kiềm chế sự chán nản sâu sắc của mình.

Cô trang điểm là cho một người đàn ông khác xem, chứ không phải cho anh.

Với những gì cô ấy đang mặc, Hàn Đông lại nhìn vào chiếc áo phông rẻ tiền và chiếc quần lửng trên người mình, không một lời chào, liền bước ra khỏi nhà trước.

Quay trở lại xe, Hạ Mộng nói rằng Khâu Ngọc Bình đã đến nhà hàng Tây gần tòa nhà Quốc Thông trong thành phố.

Hàn Đông biết địa điểm, run lên một chút: “Không phải chỉ là gặp mặt thôi sao, chỉ cần tìm một nhà hàng phù hợp để trò chuyện là được rồi, sao lại phải phiền phức như vậy.”

Nhà hàng tây đó Hàn Đông có nghe Trịnh Văn Trác nói qua, đó là nhà hàng tiêu chuẩn của Pháp, chi phí có thể nói là đắt nhất ở Đông Dương.

Theo Trịnh Văn Trác nói, chai rượu đắt nhất ở đó là 1 tỷ 8 trăm 6 mươi triệu. Kể ra thì không thể hiểu nổi, nhưng Hàn Đông lại cảm thấy không đáng.

Anh tiến vào trong không khác gì một tên ngốc, đi để mất mặt à?

Trong hai mươi mấy năm qua, anh chưa bao giờ đến dịp đó và anh không có hứng thú với đồ ăn phương Tây.

Hạ Mộng cũng mặc kệ: “Anh nhiều chuyện quá rồi đấy, bảo anh đi đâu thì đi đấy. Không thì bây giờ anh quay về đi, tôi tự đi.”

Hàn Đồng không hề phản bác, chỉ tăng tốc.

Chưa kể rằng anh ta không thể yên tâm để Hạ Mộng và Khâu Ngọc Bình một mình, theo như tính cách của anh ta mà nói, cũng không có khả năng bỏ chạy.

Đã đi qua núi đao biển lửa rồi, thì một nhà hàng Tây khó có thể hù dọa được anh.

Truyện convert hay : Hào Môn Người Thừa Kế

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện