Còn Nói Em Không Thích Ta

Chương 34: Thập lục sư huynh


trước sau

Edit:hoahongdaoktx (wattpad)

Bước vào cửa chính là nền đá bạch ngọc rộng thênh thang, trên đài cao đặt hai cái nệm một trước một sau, cái sau dĩ nhiên là chuẩn bị cho Đại sư huynh của Tuyệt Thiên phong.

Giữa quảng trường dựng một bệ đá đen cao chừng năm mét, chút nữa những đệ tử thông qua thí luyện năm nay sẽ lần lượt bước lên để tiến hành kiểm tra tư chất.

Phong chủ Thất Thập phong đi trước, nhóm đệ tử dựa theo thân phận mà tiến vào theo thứ tự, còn thiếu niên thì đi sát phía sau Thanh Huyền.

Phong chủ Lục Cửu phong cũng vừa đến quảng trường, đệ tử phía sau ông áng chừng trên dưới một trăm người, đối lập với bên này chỉ có hơn mười người, so sánh thì thấy nhân số Thất Thập phong thật ít ỏi.

Phong chủ vừa ngồi xuống liền quay sang trò chuyện thân thiết với Phong chủ núi lân cận, các đệ tử cũng lần lượt ngồi theo.

Thiếu niên yên lặng cúi đầu đứng cạnh Thanh Huyền, vài sợi tóc rũ xuống lớp mặt nạ thô sơ màu đen.

Số lượng đệ tử ở mỗi ngọn núi ít hay nhiều không tiện thống kê, bởi vậy mỗi núi được phân số lượng ghế ngồi tương đương nhau. Núi nào nhiều đệ tử thì chỗ ngồi không đủ, riêng Thất Thập phong thì khác hẳn, ghế thừa ra không ít.

Thanh Huyền lấy một cái ghế phía sau chuyển sang bên cạnh, rồi bảo: "Ngồi xuống đi."

Thiếu niên cúi người, dịch ghế sang phía Thanh Huyền.

Cậu ngẩng đầu liếc nhìn thì thấy cậu bé không ngăn cản, thế nên lại dịch dịch.

Mắt Thanh Huyền thấy thiếu niên còn muốn dán sát, bèn bất đắc dĩ bảo: "Ngươi muốn ngồi lên người ta luôn à?"

Động tác của thiếu niên cứng đờ, phần dưới khuôn mặt trắng nõn lộ ra dưới lớp mặt nạ xoạt một cái đỏ bừng. Cậu cẩn thận dịch ghế ra một chút, rồi mới cảm thấy mỹ mãn mà ngồi xuống.

Lúc này khoảng cách giữa hai người chưa đến một đốt ngón tay.

Tầm mắt dừng trên sườn mặt thiếu niên, Thanh Huyền thử nhìn xem liệu có nhận ra được điều gì qua lớp mặt nạ để xác nhận suy nghĩ của mình hay không. Nhưng đáng tiếc mặt nạ quá lớn, che cả nửa vành tai của cậu, cơ bản chẳng thấy gì.

Khi tất cả các vị Phong chủ ngồi xuống, hội trường ồn ào trở nên yên lặng. Đột nhiên tất cả đồng loạt cảm thấy linh khí toàn thân sôi trào, hai luồng uy áp vô cùng mạnh mẽ từ phía chân trời tiến lại gần.

Mọi người kích động ngẩng đầu, nhìn về hướng đó.

Khi tầm mắt chạm tới khuôn mặt của người đi bên cạnh Phong chủ Tuyệt Thiên phong thì mọi người đều hít sâu một hơi. Ai cũng không dám tin trên cõi trần gian này lại có người dung nhan cao quý, đẹp đẽ đến như thế.

Cổ nhân có câu:

"Lập như chi lan ngọc thụ

Tiếu như lãng nguyệt nhập hoài."

(Lập như chi lan ngọc thụ, tiếu như lãng nguyệt nhập hoài: là câu thơ nằm trong bài thơ "Bạch thạch lang khúc" của Quách Mậu Thiến – nhà thơ đời Tống, nghĩa là: Khi đứng yên thì trong trẻo tựa như cỏ linh chi hay bông hoa lan, lúc cười thì rạng rỡ tựa như hái vầng trăng sáng ôm vào lòng)

Nhưng mà tính tình Đại sư huynh vô cùng lạnh nhạt, ít nói ít cười, cho dù chỉ cần người nào nghe thấy y mở miệng nói một câu thôi cũng đã cảm thấy vinh hạnh rồi.

Hai người ngồi xuống thì lễ nhập môn chính thức bắt đầu.

"Lý Phong."

Thiếu niên được gọi tên lập tức đi ra từ trong hàng ngũ, khi trưởng lão ra hiệu thì hắn hít sâu một hơi, vẻ mặt nghiêm túc vươn bàn tay ra đặt lên phiến đá màu đen.

Phút chốc, một dòng lốc xoáy chậm rãi chuyển động giữa trung tâm phiến đá, vài màu sắc đục mờ xuất hiện, lát sau, chỉ còn lại ba màu đỏ, vàng, xanh lục quấn quýt đan xen.

Trưởng lão gật đầu với Lý Phong, sau đó dõng dạc: "Lý Phong mười lăm tuổi, tam linh căn hỏa thổ mộc, tư chất hạ trung phẩm, đã dẫn khí nhập thể."

"Hoàng Nguyệt."

Một tiểu cô nương đi ra từ trong hàng, cũng đặt tay lên vách đá như Lý Phong.

"Hoàng Nguyệt mười hai tuổi, tam linh căn thủy thổ mộc, tư chất trung trung phẩm, đã dẫn khí nhập thể."

"..."

Đến tham gia thí luyện tổng cộng có khoảng ba mươi vạn người, nhưng chỉ có hơn hai trăm người thông qua. Nếu đệ tử nào kiểm tra xong mà có tư chất tứ linh căn hạ phẩm thì Phong chủ sẽ tuyên bố từ chối thu nhận.

Nơi này phần đa là thiếu niên chỉ độ mười lăm mười sáu, biết mình không có duyên với Tuyệt Thiên phong thì lập tức rơm rớm nước mắt cầu xin Phong chủ thu nhận, nhưng bọn họ chưa kịp lên tiếng thì đã bị một luồng linh khí đưa xuống núi.

Kết quả khoảng hai trăm người được kiểm tra, chỉ có hơn bảy mươi người được nhận.

"Hoa Liên Bạch."

Người cuối cùng thông qua thí luyện được gọi đến tên lập tức bước ra khỏi hàng đi tới trung tâm quảng trường, đây chính là thiếu niên ngày ấy suýt chút nữa không được thông qua.

Hôm nay Hoa Liên Bạch đổi một thân quần áo gấm vóc, tấm mặt nạ che non nửa gương mặt đã được gỡ xuống, phô ra đầy đủ dung nhan thanh tú xinh đẹp. Hắn khoác trên mình tấm áo choàng lộng lẫy, vòng eo thon với đường cong mềm mại, chỉ cần duỗi một cánh tay là có thể ôm trọn lấy.

Hoa Liên Bạch mỉm cười, đạp gót sen bước tới gần phiến đá thí nghiệm màu đen, vẻ mặt e thẹn nhìn Đại sư huynh đang ngồi ngay ngắn phía trên, làn da trắng nhu nhược hiện lên sắc đỏ hồng.

Khi tất cả mọi người đều chăm chú quan sát Hoa Liên Bạch thì Thanh Huyền chợt nhận thấy thiếu niên bên cạnh hơi khựng người lại.

Y ngước mắt, hỏi cậu: "Biết hắn hả?"

Thiếu niên gật đầu.

Thanh Huyền hỏi tiếp: "Biết từ ba năm trước sao?"

Thiếu niên chẳng hiểu vì sao sư huynh nhỏ lại biết, cậu sửng sốt, rồi gật đầu.

Chà...

Ba năm trước thiếu niên vừa mới vào núi, đó cũng là lúc Hoa Liên Bạch rơi vào tay ma tu, rồi được y cứu ra cùng một đám thiếu niên.

Lại nhớ hôm nay thiếu niên được biết người kia sẽ đến tham dự lễ nhập môn thì vô cùng vui sướng, cộng với một tiếng "Tiểu Du" của Phong chủ.

Xem ra thân phận đệ tử ký danh mang mặt nạ trước mắt này đã sáng tỏ.

Thiếu niên cụp mắt, chớp chớp, vừa rồi là cậu nhìn lầm sao? Nếu không vì sao cậu thấy dường như ý cười vừa thoáng qua trên gương mặt của sư huynh nhỏ.

Thanh Huyền gọi: "Ân Du."

Quả nhiên thiếu niên mờ mịt nhìn y: "Hả?"

Không để ý tới ánh mắt đầy dấu chấm hỏi của Ân Du, y nhìn xuống khoảng cách một đốt ngón tay giữa hai chiếc ghế, góc áo rủ xuống còn chạm vào nhau.

Lớn vậy rồi sao vẫn còn dính người như thế?

Thanh Huyền quay đầu lại, nén cảm giác kỳ lạ trong lòng xuống, nhìn lên vị tu sĩ áo trắng trong trẻo, lạnh lùng ngồi trên đài.

Hoá ra khi đó y có dáng vẻ này, từ góc độ người khác mà quan sát chính mình, loại trải nghiệm này vô cùng mới lạ.

Hoa Liên Bạch thở sâu, bàn tay dán lên trên phiến đá. Sau mấy phen biến hóa, cuối cùng ba màu vàng, lam, lục phân chia ranh giới rõ ràng, trong đó màu xanh lục là chủ đạo.

Trưởng lão vừa lòng gật đầu: "Hoa Liên Bạch mười lăm tuổi, tư chất thượng trung phẩm, chưa tu luyện."

Hôm nay trong hơn bảy mươi đệ tử, trừ bỏ Hoa Liên Bạch thì có mười vị song linh căn, tư chất đều là thượng phẩm, thậm chí có một người đạt tới trung thượng phẩm. Tuy vậy, tư chất của Hoa Liên Bạch coi như không tồi.

Mộc linh căn của hắn vô cùng mạnh mẽ, hai linh căn còn lại rất nhỏ, vì vậy tốc độ hấp thu linh khí so với tam linh căn bình thường nhanh hơn rất nhiều.

"Đa tạ trưởng lão."

Hoa Liên Bạch chậm rãi nói rồi hành lễ với trưởng lão, vạt áo trên vai rũ xuống thắt lưng, vừa lúc lộ ra một đoạn cần cổ tuyết trắng mê người.

Thí nghiệm tư chất xong, nhân số đệ tử được xác định, kế tiếp sẽ quyết định nơi tu luyện của các đệ tử mới, lúc này các vị Phong chủ sẽ có quyền tùy ý lựa chọn đệ tử vừa ý mình. Theo quy định thì Phong chủ Tuyệt Thiên phong sẽ được ưu tiên chọn trước, tuy nhiên Phong chủ lại không muốn.

Ông cười tủm tỉm nhìn đồ đệ vẻ mặt lạnh nhạt của mình, rồi hỏi: "Tử Giác à, con có muốn chọn một đồ đệ để chỉ bảo hay không?"

Hoá ra Thanh Huyền lúc đó tên là Tấn Tử Giác, so sánh với Thanh Huyền hiện tại thì chỉ khác ký ức và tu vi áp đảo tam giới, còn lại tính tình và vẻ bề ngoài giống như đúc.

Người dưới đài vừa nghe Phong chủ hỏi như vậy, hai lỗ tai lập tức dựng thẳng.

Tấn Tử Giác nghe thấy liền lắc đầu: "Con không có ý định thu nhận đồ đệ."

Phong chủ cũng không ép buộc y, ông cười nói: "Tử Giác không muốn thu đồ đệ, ta cũng vậy, mời các vị Phong chủ cứ tự nhiên."

Như vậy sẽ tới lượt Phong chủ Nhị phong bắt đầu chọn đồ đệ, mà tổng cộng chỉ có khoảng bảy mươi người, cho nên bình thường tới lượt Thất Thập phong thì hạt giống tốt đều đã bị tuyển đi. Nhưng năm nay không ngờ những Phong chủ trước vì đồ đệ nhà mình nhiều quá nên không chịu thu nhận.

Bởi vậy khi tới lượt ngọn núi thứ bảy mươi, hạt giống tốt trên đài còn dư lại không ít.

Phong chủ Thất Thập phong đứng dậy, đệ tử ở núi của ông vốn ít ỏi, tuyển thêm vài đồ đệ lên núi cho không khí thêm náo nhiệt cũng tốt.

Tầm mắt đảo qua năm mươi đệ tử còn lại, ông thấy thiếu niên tên là Hoa Liên Bạch kia cử chỉ tự nhiên đang nhìn ông kính cẩn mỉm cười.

Dung mạo hơn người, tính tình ôn hoà, hành vi khéo léo, tư chất không tồi.

Như vậy hẳn là có thể chung sống hoà đồng cùng với đồ đệ trong núi.

Phong chủ nghĩ vậy liền vẫy tay với Hoa Liên Bạch, ý bảo thiếu niên lại đây.

Hoa Liên Bạch hai ba bước thành một bước, đi đến trước mặt Phong chủ Thất Thập phong, cảm xúc vui sướng không chút nào che dấu trên gương mặt khiến ông càng vừa lòng.

Cảm xúc lộ rõ trên nét mặt, không biết che giấu suy nghĩ, xem ra là người tâm tư đơn thuần.

"Hoa Liên Bạch, hôm nay ta thu nhận con làm đệ tử thứ mười sáu, con có bằng lòng không?"

Hoa Liên Bạch vội vàng hành lễ: "Sư phụ, xin nhận của đồ nhi một lạy!"

"Ha ha ha, mau đứng lên đi, lại đây gặp mặt các sư huynh sư tỷ của con nào."

Hoa Liên Bạch đứng dậy, gương mặt nổi lên một tầng xinh đẹp hồng nhạt, khiến nhóm sư huynh sư tỷ âm thầm cảm thán sư đệ mới này có dung mạo thật xuất chúng.

"Ra mắt Đại sư huynh."

"Ra mắt Nhị sư huynh."

...

Một mực hành lễ, Hoa Liên Bạch đối với mỗi người đều tất cung tất kính, ai cũng nghĩ đệ tử mới tới này thật sự khiêm tốn hiểu chuyện, đúng là không thể tốt hơn.

"Ra mắt Thập ngũ sư huynh."

Hoa Liên Bạch cúi gập người đối mặt với Thanh Huyền cao chưa đến ngực hắn, thoạt nhìn có hơi buồn cười, nhưng hắn vẫn giữ nguyên tư thế, cung kính chào hỏi.

"Ừm."

"Còn vị này..." Hoa Liên Bạch dừng lại trước mặt Ân Du, khó hiểu hỏi.

Tam sư tỷ Triệu Oánh tính tình thẳng thắn lên tiếng: "Một đệ tử ký danh thôi, không cần phải để ý."

Hoa Liên Bạch cười cười, vẫn như cũ hành lễ với Ân Du. Hắn đã là đệ tử chính thức, mà Ân Du chẳng qua chỉ là đệ tử tạm thời, đáng lẽ Ân Du phải chào hỏi hắn trước mới đúng, ngay lúc cậu còn đang lúng túng chưa biết làm thế nào thì...

Tầm mắt xem thường của Hoa Liên Bạch dừng ở cổ Ân Du, hắn chỉ vào sợi dây thừng thấp thoáng lộ ra: "Trên cổ ngươi là vật gì thế?"

Ánh mắt mọi người lập tức tập trung trên người Ân Du.

"Ta..."

"Đây là dây thừng hả?" Không đợi Ân Du nói xong, Hoa Liên Bạch duỗi tay kéo đoạn dây thô ráp ra.

Ân Du vội vàng đưa tay đè lại miếng ngọc bội giấu trong vạt áo thiếu chút nữa bị hắn lôi ra.

"Vật được đeo hẳn là rất quan trọng phải không?" Hoa Liên Bạch thở dài, ngay sau đó nhíu mày, lời nói thành khẩn: "Nếu là vật quan trọng thì sao có thể dùng loại dây rẻ tiền này? Nhỡ rơi mất thì phải làm sao?"

Hoa Liên Bạch cúi đầu, vén ống tay áo, trên cổ tay trắng nõn lộ ra sợi dây đỏ có xiên qua một khối ngọc bội.

"Mẹ ta nói sợi dây này do cao nhân luyện ra, trong đó chứa linh khí, nếu vậy chi bằng tặng cho ngươi đi."

Gỡ khối ngọc ra, thiếu niên cầm lấy sợi dây tinh tế, có xen kẽ chỉ tơ vàng đang tản ra linh khí nhàn nhạt.

Ân Du nắm chặt sợi dây thừng, mờ mịt thất thần nhìn sợi dây đỏ thiếu niên đưa tới trước mặt.

"Còn không mau nhận lấy, ngẩn ra đó làm gì? Thập lục sư đệ tặng đồ vật quý trọng cho ngươi, ngươi cũng không tỏ ra biết ơn một chút hả?"

"Sao thế? Không thích thứ này à?" Hoa Liên Bạch nghiêng đầu, nhíu mày, đôi tròng mắt phảng phất nỗi oan ức có nói cũng không hết, đặc biệt chọc người tiếc thương.

"Không phải, ta..."

"Thứ này hả?"

Một giọng nói non nớt vang lên, bàn tay nhỏ cầm lấy sợi dây, ánh mắt thản nhiên đảo qua người Hoa Liên Bạch, làm hắn căng thẳng.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện