Con Đường Đại Đạo

Đầu Heo


trước sau

Advertisement
Khi Lâm Đĩnh vừa tỉnh lại thì một cảm giác toàn thân đau nhức truyền đến làm hắn nhăn mặt nhíu mày một trận, cũng may là không đến nỗi bẹp một đống chả dậy nổi.

Đập vào mắt hắn là một bóng dáng mề mại, yểu điệu đứng quay lưng lại phía mình, theo đó là từng đợt u hương nhàn nhàn truyền đến khiến Lâm Đĩnh không nhịn được mà tham lam hít lấy hết để, trong đầu thầm hồ tư loạn tưởng "ài bà cô này tắm bằng cái quái gì mà thơm thế? đáng tiếc là em nó không mặc váy ngắn, nếu không hôm nay chả phải được mãn nhãn rồi? trời ạ! tại sao lại là một cái áo choàng chết tiệt chứ, nếu lột sạch ra là quang cảnh cỡ nào a!."

Đang lúc hăng hái tưởng tượng dâm ý tuân trào, nước miếng ròng ròng thì bất chợt Lâm Đĩnh cảm thấy có gì đó là lạ, vừa nhìn lên liền giật cả mình.

Cô nàng Mộng Lan đó không biết đã quay đầu lại từ lúc nào, đôi mắt mê người đó nhìn chằm chằm vào bộ mặt nước dãi lòng thòng của hắn nửa cười nửa không.

Được con gái chú ý thật hạnh phúc, mà được gái đẹp chú ý càng là hạnh phúc trong hạnh phúc, nhưng được gái đẹp chú ý vì nhìn chằm chặp vào mông người ta, đã thế bao nhiêu ý dâm đều hiện hết lên mặt, thì có lẽ chẳng phải chuyện tốt lành gì đang đợi hắn rồi.

Lâm Đĩnh thầm cảm thấy đại sự không ổn, đang muốn bò dậy thì cô nàng Mộng Lan kia đã nhanh tay tiến tới, vô cùng ôn nhu vỗ nhẹ một phát vào ngực hắn, làm cái mạng nhỏ của Lâm Đĩnh xém tý đi tong luôn, cả đời Lâm Đĩnh đã bao giờ được hưởng sự "ôn nhu tuột cùng" như vậy đâu, ruột gan hắn bây giờ vô cùng nhộn nhạo, khí huyết quay cuồng, có mật xanh mật vàng gì trong người chỉ muốn phun ra hết, chỉ là như có cái gì đó chặn ở cổ họng khiến hắn phun ra không xong, nuốt vào lại càng không yên, cái cảm giác muốn xả cái gì đó ra khỏi cơ thể, nhưng dù ngươi có cố gắng thế nào cũng không tài nào xả ra được tuyệt đối là loại tra tấn khủng khiếp nhất trên đời đó!

-Ta lấy một ví dụ là khi các ngươi bị tào tháo rượt, ngồi nhà xí vận công nửa ngày trời, cũng không thể lên đỉnh khoái cảm thì có lẽ dễ chịu lắm, hú hú tình trạng của ông bây giờ cũng không khác là mấy đâu hu hu!

Từng tiếng "khặc" "khặc" không ngừng từ cổ họng hắn truyền ra, Mộng Lan ở một bên thì bộ dáng như vô cùng quan tâm đến, ôn nhu hỏi thăm "ai da ngươi làm sao thế? có phải khó chịu lắm không? nhìn ngươi mà ta cũng đau lòng lây nha"

Nghe thế mà Lâm Đĩnh chỉ muốn chửi ầm lên "con đ* khốn kiếp, không phải ông mày chỉ ngắm nghía một chút, đã sơ múi gì được đâu, mẹ ki** có cần cừu hận thế không?"

Nhìn vẻ mặt Lâm Đĩnh có vẻ đã tái xanh, tái ngắt Mộng Lan mới chịu buông cái bàn tay ngọc của mình ra khỏi huyệt khí hải trước ngực hắn, vô cùng nhẹ nhàng vuốt vuốt ngực Lâm Đĩnh, người không biết còn tưởng họ là một đôi tình nhân, đang âu yếm vô cùng mặn nồng nữa chứ.

Nhưng khổ nỗi Lâm Đĩnh mà nghe được thằng nào nói thế, chắc nhảy dựng lên bóp cổ thằng cha đó đến chết luôn quá.

Bây giờ hắn đã vô cùng thấm thía cái câu nói "độc nhất là lòng dạ đàn bà", trải qua đợt giáo huấn này, từ nay có cho tiền cu cậu cũng chả dám đánh chủ ý gì lên người bà cô Mộng Lan đó, loại hàng này để cho thằng mập da dày mỡ béo kia hưởng thụ là được rồi.

-Ài Lâm Đĩnh tội nghiệp ráng nghỉ ngơi nhé, khách khách, tối nay người ta sẽ tắm rửa sạch sẽ đợi ngươi đến khi dễ đó.

Vừa nói nàng ta còn vuốt nhẹ lên ngực anh chàng khiến lông tơ và thằng nhỏ của hắn cùng nhau dựng đứng lên, rồi mới nhẹ nhàng bỏ đi.

-E hèm chỗ này cần giải thích tý, lông tơ dựng đúng là bởi vì ta sợ, nói giỡn bị chỉnh một trận không sợ mới là lạ, còn thằng nhỏ... e hèm cái này là vấn đề sinh lý, phải nói là con nhỏ đó quá ngon, chỗ lồi, chỗ lõm, đã thế lại bày ra tư thế mồi chài cộng thêm mấy lời mập mờ, chẹp chẹp thì bố thằng đàn ông nào chịu nổi.

Khoái cảm cộng với sợ hãi, biết chắc nếu đi thì đến xương cũng chả còn, nhưng ngươi không đi không có nghĩa là người không nghĩ tới cái vụ chết trên bụng đàn bà a!

Chỉ là bây giờ có cho thêm mười lá gan nữa Lâm Đĩnh chả dám bén mảng lại gần em nó, một món nắn huyệt nho nhỏ đã khiến cu cậu nuốt không trôi, ai biết cô nàng còn cái gì đại loại như "Liệt dương đại pháp" không? lúc đó thì có mà khóc tiếng mán à, ống đây còn chưa muốn tiệt đường con cháu "ta đây đang tu tiên ngon lành chưa có ý định đổi qua Quỳ Hoa Bảo Điển đâu!"

Miễn cưỡng bò dậy lần nữa, Lâm Đĩnh bắt bản thân ngồi xếp bằng, bắt đầu tiến vào trạng thái tu luyện, phải nói là trải qua lần chiến đấu trước hắn thấy mình còn thiếu sót ở rất nhiều mặt, nếu không dựa vào chút tiểu xảo, cộng với may mắn thì Lâm Đĩnh đã ngã xuống rồi, thân thể hắn mạnh mẽ, nhưng còn chưa mạnh đến độ một bổng đập xuống vẫn nguyên vẹn đâu, chỉ sợ cũng không khác gì người thường nát còn hơn tương à nha.

Hắn đã thấy qua tên béo và Vô Danh thi triển thân pháp, nhất là tên béo cả cái núi thịt khổng lồ vậy mà tốc độ di động nhanh đến khó tin, so với kẻ chỉ cậy mạnh như hắn thì đúng là so thỏ với rùa, nếu trận đấu vừa rồi hắn có thân pháp nhanh như tên béo, cộng với thanh đao trong tay thì việc quái gì phải liều sống liều chết, cứng chọi cứng như vậy, lùi một bước cũng không cần nhanh như tên béo, chỉ cần nhanh hơn kẻ thủ một chốc cũng đủ miễu sát rồi à.

Chú thích: khái niệm "miễu sát" không nhất thiết là phải một quyền, một bổng, một côn vừa vào trận đập cho đối thủ một nhát chết tươi, nát bét thì mới gọi là miễu sát nhá, miễu sát là trong bất kì tình huống nào, cho dù bị người ta chém te tua sơ mướp, gần toi cái mạng nhỏ nhưng bản thân chỉ cần xuất một chiêu, làm đối thủ hồn du địa phủ đều được gọi là miễu sát.

Nói đi nói lại việc này cũng không thể trách Lâm Đĩnh hắn được, từ lúc hắn tu tiên đến giờ mới có bao lâu? mấy người Vô Danh tu luyện đã bao lâu? đương nhiên một kẻ chỉ chăm chăm luyện công như Lâm Đĩnh, về mặt thực chiến, võ nghệ, lịch duyệt, làm sao thể sánh được chứ?

Hắn vốn chả phải là kẻ luyện võ gì đó, từ nhỏ việc khi nam phách nữ cũng chưa từng đến lượt hắn, chưa kịp làm gì thì đã bị người ta đánh cho u đầu, khóc bù lu bù loa chạy về méc mẹ rồi, nói chung là thuộc loại tư chất nát bét, nếu không nhờ công pháp thần kì, cộng với thằng cha Chư Thiên kết nghĩa ra tay dẫn độ vài lần, có khi cu cậu vẫn đang lẹt đẹt ở cửa vào ấy chứ.

Lâm Đĩnh biết bản thân mình còn thiếu sót rất nhiều, nhưng hắn đếch phải thần, đâu phải loáng cái võ nghệ siêu quần, công lực tăng vùn vùn, đánh khắp thiên hạ vô dịch thủ được, có được tu vi hiện thời đã là may mắn ông bà ông vải phù hộ rồi, cái gì cũng cần thời gian để trưởng thành, để phát triển, Lâm Đĩnh hắn đương nhiên cũng cần, mà còn là vô cùng cần nữa là đằng khác.

Sau một giờ liên tục vận hành Chư Thiên Tạo Hóa công cơ thể Lâm Đĩnh cũng khôi phục được một chút, ít ra bây giờ cũng có vài phần sức lực tự vệ, không đến nỗi như cá nằm trên thớt mặc người chém giết nữa.

Lâm Đĩnh cũng không biết hắn phục hồi như vậy đã vô cùng khủng bố rồi, người tu tiên khác ở Phàm cảnh khi chân khí và thể lực tiêu hao một nửa, cũng phải ngồi đả tọa luyện công cả ngày mới có thể khôi phục lại vài phần, càng không nói đến toàn thân kiệt quệ đến nỗi ngất xỉu, không có cả tuần là không xuống giường được chứ đừng nói đứng dậy chạy nhảy, Lâm Đĩnh trong một tiếng có thể đứng dậy bình thường, thậm chí dư ra vài phần sức lực tự bảo đã là quá biến thái rồi, thế mà cu cậu vẫn làu bàu bất mãn hiềm sức khôi phục quá chậm.

Nếu để cho kẻ khác biết được, con hàng này chỉ cần một giờ chân khí, sức lực đã khôi phục quá nửa sau một phen liều mạng thì không tức điên lên mới là lạ.

Chẳng qua mà để cho Lâm Đĩnh nghe thấy, anh chàng chắc cũng chỉ khịt mũi khinh thường.

-Ông đây tu luyện Chư Thiên Tạo Hóa công, thuộc loại nghịch thiên thần pháp chỉ có thể ngộ không thể cầu, các ngươi muốn nhanh hơn ta à? vậy kiếm vài bản xài chơi đi ta đây đâu có cấm.

Kẻ khác:

-Mẹ ki** ngươi cũng biết đó là nghịch thiên thần pháp chỉ có thể ngộ không thể cầu, móa thằng khốn ngươi bảo bọn ta đi đâu kiếm đây, đúng là tức chết người mà!

Lâm Đĩnh vươn vai vận động vài cái khiến xương cốt vang lên răng rắc, lại nhìn sắc trời cũng đã về chiều khiến hắn tưởng là mình đã ngủ mất toi cả ngày.

Đang muốn đi tìm bọn Vô Danh thì bọn họ đã toàn bộ quay trở lại rồi, nhìn thấy Lâm Đĩnh tinh thần sảng khoái, dường như thân thể đã hôi phục sau chiến đấu thì vô cùng ngạc nhiên nhưng cũng không nói gì.

Mỗi người đều có bí mật của chính mình, Trương Bình Phàm có, Vô Danh có, Mộng Lan có, vậy Lâm Đĩnh nếu có thì cũng là việc bình thường, kẻ không có bí mật gì, vậy chỉ có thể là một kẻ đã chết hoặc sắp chết mà thôi.

Lâm Đĩnh nhìn thấy cả đám quay lại thì cũng hơi kì quái, không phải bây giờ nên do thám động tĩnh đợi thời cơ hành động sao?

Nhìn thấy Lâm Đĩnh có vẻ nghi hoặc Trương Bình Phàm lập tức tiến đến nói.

-Tỉnh dậy rồi à, ta nói Lâm Đĩnh này ngươi cũng quá vô dụng đi, chỉ là một tên đạo phỉ thế mà gây nên động tĩnh ầm trời vậy, đã thế lại bị người ta đập cho bẹp một đống nhũn cả ra, nếu không phải ông đang ở gần đó kịp vác ngươi về đây, thì đúng là chết mất xác rồi còn gì, lại tốn công bọn ta thuê người khóc mướn!

Lâm Đĩnh nghe thế chỉ muốn bóp thằng mập này chết tươi, nói kiểu mẹ gì thế, có cần ác miệng vậy không, chả phải ông vì cái kế hoạch chết bầm của thằng béo nhà ngươi à, không có công lao cũng có khổ lao, việc quái gì bố phải liều mạng chém chém giết giết gì ệt, nếu không phải thế có khi ông đang an ổn nằm trên bụng em nào đó mà nghiên cứu ý nghĩa của sinh mệnh ấy chứ!

Với ánh mắt ai oán, tởm lợm mọc ra trên mặt thằng cha đối diện, Trương Bình Phàm cứ càm thấy gai gai thế nào ấy, ngay cả Vô Danh đứng cách một khoảng da gà cũng nổi hết cả lên.

Rốt cuộc Lâm Đĩnh không nhịn được nữa rống lên.

-Đậu má các ngươi còn có tý lương tâm nào không, hú hú ta đây liều mạng sống chết, vất vả lắm mới chém được ba tên đạo phỉ, xém tý đi tong cái mạng nhỏ, các ngươi không khen thì chớ còn xát muối vào vết thương là thế nào, thử hỏi xem thiên lý ở đâu, công đạo ở đâu hú hú.

Nghe con hàng đối diện nước mắt nước mũi tèm lem, miệng thì như heo chọc tiết hùng hổ chỉ trời mắng đất, cứ như là công thần đệ nhất thiên hạ vậy, tên béo không nhịn được nữa cũng gào toáng lên.

-Móa ngươi còn dám mở miệng kể công, ngươi giết người cũng không có sai, mẹ kiếp sai là ở chỗ ngươi làm ra động tĩnh lớn như vậy làm gì, còn sợ bọn đạo phỉ gần đó không biết à? ta lạy ngươi, chúng ta đang chơi đánh lén đó, ngươi giết người thì một đao đâm vô, một đao rút ra thấy máu là được rồi, có phải ngươi muốn bọn đạo phỉ khốn kiếp đó ùa ra chém cả bọn thành thịt băm thì mới vừa lòng không?

Lâm Đĩnh thấy thằng béo trước mặt không thèm để lại ình chút mặt mũi nào, cũng nổi điên gào lại.

-Đậu xanh rau má, cà na xí muội, móa dù gì ta cũng xém chết ngươi nói dễ nghe chút không được à, ta cũng muốn một đao giải quyết đối thủ lắm chứ, nhưng bọn nó đông người hơn, trong đó còn có một tên tu vi cao hơn ta, ngươi bảo ta đánh thế nào đây? Lâm Đĩnh ta thấy mình đã làm tốt lắm rồi!

Nhìn vẻ mặt tức giận đùng đùng của thằng cha đối diện Trương Bình Phàm chỉ cười lạnh trả lời.

-Làm tốt? Tổ cha nó mở miệng ra mà không biết xấu hổ, như thế gọi là làm tốt hả? ngươi là tu sĩ núi Thông Thiên lừng danh tu tiên giới, đối phó với mấy tên đạo phỉ lại phải nhờ vào thủ đoạn ám toán mới hạ được hai người, solo với một tên cùng giai lại bị đối phương đập cho gần chết, đã thế lại còn thu hút sự chú ý của đạo phỉ đoàn Huyết Hải làm kế hoạch của ta xém tý đổ bể, ngươi giết người sướng thì sướng rồi, nhưng lại để cả bọn phải đi chùi đít cho thằng nhãi nhà ngươi, nói đi tổ bà nó, rốt cuộc là tốt kiểu gì đây?

Lâm Đĩnh:

-Thằng mập kia nói chuyện có lý tý đê, bọn nó đông hơn, tên kia lại có thần lực trời sinh ông đánh đấm ngon thế còn muốn gì nữa?

Trương Bình Phàm thấy con hàng kia vẫn gân cổ lên cãi, cũng lười chả thèm nói nữa quay sang hỏi hai người Vô Danh.

-Hai người các ngươi rốt cuộc là ai lên nắn gân thằng cha não bò này cho ta cái, để ta ra tay thì hắn lại không phục à!

Vô Danh đang định tiến lên thì bị một cánh tay mềm mại chặn lại, ngoài Mộng Lan thì còn có thể là ai chứ.

-Vô Danh ngươi nhường cho ta đi, đã lâu không vận động xương cốt cũng có chút ít ngứa ngáy, vừa lúc lấy tên bị thịt này luyện tập thật tốt à!

Vô Danh nghe thế cũng chậm rãi gật đầu lui qua một bên bày ra bộ dạng ông là cao thủ, khí định thần nhàn như thể Lâm Đĩnh bị đập thành đầu heo là chắc chắn rồi, Lâm Đĩnh thấy cảnh đó thì nghiến răng kèn kẹt trong lòng thầm nghĩ.

-ĐCM các ngươi đúng là khinh người quá đáng, thằng cha Vô Danh kia thì cũng thôi đi, dù sao ông đây cũng biết được vài phần bản lãnh, nhưng tổ bà nó một con đàn bà cũng dám cưỡi lên đầu, lên cổ ta là thế nào, hổ không phát uy các ngươi lại cho ta là con mèo bệnh à?

Lâm Đĩnh trong lòng bừng bừng lửa giận, hắn hôm nay là tu sĩ Phàm cảnh tầng bảy, nếu tính cả chân khí ẩn chứa trong người thì gặp phải tu sĩ tầng tám cũng có lực đánh một trận, thế mà hai thằng khốn này đúng là quá xem thường hắn, lại để cô nàng Mộng Lan ra ứng chiến, khi nào mà Lâm Đĩnh ta yếu đến nỗi ngay cả một con con đàn bà cũng đánh không lại chứ?

Trương Bình Phàm nhìn thấy Lâm Đĩnh bừng bừng lửa giận, làm sao không biết được thằng cha kia nghĩ gì, khóe miệng lộ ra một nụ cười âm hiểm, vui vẻ tuyên bố.

-Hắc hắc, Lâm Đĩnh à ta biết ngươi không phục, không sao, chỉ cần ngươi có thể đè bà cô này xuống, vậy thì được rồi bọn ta cũng không có gì để nói, còn muốn nắn muốn bóp gì là tùy ngươi thôi, nhưng điều kiện là phải đè được nàng ta xuống đó ha ha!

Đoạn đầu thằng mập bỉ ổi còn nói khá to, nhưng đoạn sau hắn ta lại chạy đến sát bên tai Lâm Đĩnh thì thầm, vẻ mặt có bao nhiêu dâm đãng, hèn mọn đều lộ ta hết.

Lâm Đĩnh bị thằng béo kích động thì lửa giận bừng bừng lập tức bị thay thế bằng lửa dục phừng phừng, cứ nghĩ đến cái thân hình chỗ lồi chỗ lõm của cô nàng đối diện là máu nóng trong người anh chàng lại chảy rần rần, mới nhìn thôi mà thằng nhỏ trong quần đã dựng đứng cả lên, nếu bản thân được nằm đè lên cái thân thể mỹ lệ đó....trời ạ! là sự tình tuyệt vời cỡ nào a!

Chưa giao chiến mà thân thể Lâm Đĩnh đã nóng bừng bừng, nước dãi lòng thòng, hô hấp ngày càng dồn dập, dưới quần bắt đầu còn cộm cộm lên.

Mộng Lan ở phía đối diện hơi hiếu kì về việc Trương Bình Phàm rốt cuộc đã nói cái gì với thằng cha kia, vốn đang muốn hỏi lại nhưng đột nhiên nhìn thấy tình trạng của Lâm Đĩnh đối diện, thì cô nàng đại khái cũng hiểu được thằng mập kia đã nói cái gì, mặt mày của Mộng Lan đột nhiên lạnh như sương giá, nhưng rồi khóe miệng khẽ nở một nụ cười mê người liếc về phía tên béo.

Trương Bình Phàm vốn đang vô cùng đắc ý vì biểu hiện của Lâm Đĩnh, trong đầu cũng đang ôm một đống dâm ý, thì bất chợt nhìn thấy Mộng Lan liếc về phía bên này, không hiểu tại sao lông tơ trên người hắn đều dựng đứng hết cả lên, thằng nhỏ trong quần cũng co rụt lại.

Đột nhiên nột tiếng động như sói tru lên "gào", thì ra là Lâm Đĩnh phát động tấn công về phía Mộng Lan, chỉ là bộ dạng hắn bây giờ..... phải nói thế nào nhỉ? à đúng rồi có chút không giống người, hai mắt mở lớn, miệng há to lưỡi thè cả ra ngoài khiến từng đợt nước bọt nhiễu xuống theo gió tung bay phất phơ, hơi thở gấp gáp, tốc độ lao đến càng là khủng bố phải nhanh gấp đôi hình thường có dư, hai cánh tay tạo thành hình gọng kiềm, như muốn một phát vồ lấy thân ảnh nhỏ nhắn trước mặt mà giày vò một phen vậy.

Nhìn thấy bộ dạng của thằng cha phía trước, mặt mày của Mông Lan bỗng trở nên tái xanh tái mét vì tức giận, tên béo và Vô Danh ở một bên cũng tắt tiếng thầm giơ ngón giữa lên, móa ngươi muốn gái cũng không cần tạo hình tởm lợm vậy chứ, đúng là mất mặt đàn ông mà, bọn ta khinh bỉ ngươi!

Nhìn bóng dáng yểu điệu phía trước dường như chỉ cần thò tay ra là có thể chạm đến vậy, hơi thờ của Lâm Đĩnh càng gấp gáp tốc độ vồ tới lại nhanh hơn vài phần.

Mộng Lan vẫn mặt mày tái xanh tái mét đứng đó, đến khi hai cánh tay Lâm Đĩnh dường như sắp chạm vào người nàng, Lâm Đĩnh chỉ thấy trước mắt hoa lên một cái, mỹ nhân sắp đến tay lại biến đi đâu mất khiến cu cậu vồ hụt vào không khí xém tý thì bắt ếch luôn.

Không để cho Lâm Đĩnh kịp hồi thần lại chẳng biết từ lúc nào Mộng Lan đã xuất hiện phía sau lưng hắn, trong tay nắm một cái gậy gỗ to bằng ngón chân cái, nhưng thế thì cũng thôi đi chỉ là khổ nỗi cái gậy đó không hề lưu tình chút nào gõ một cái "cốp" rõ to lên đầu Lâm Đĩnh, khiến anh chàng đau đến chảy nước mắt, đầu u một cục vội vàng ngồi thụp xuống, chỉ là Mộng Lan làm sao dễ dàng bỏ qua, cái chân ngọc xuất ra một cước, giộng thẳng vào ngực Lâm Đĩnh, vừa đúng lúc anh chàng theo quán tính ngồi xuống, kiểu này thì có tránh đằng trời, lãnh trọn một cước đau thấu tim gan, cái thân nặng bảy mươi kg của hắn dưới cú đá của Mộng Lan cũng chả khác quả bóng là mấy, không tự chủ được bay ngược trở lại phía sau.

Lúc này trong lòng Lâm Đĩnh lửa dục đã tắt ngỏm từ vào giờ, từ ngực và đầu truyền đến từng đợt đau nhức cường liệt khiến mồ hôi lạnh ứa cả ra, rốt cuộc Lâm Đĩnh may mắn còn có vài phần bản lãnh giữ nhà, khi còn lơ lửng trên không lập tức xoay một vòng rồi tiếp đất, tuy phải lùi cả chục bước mới ổn định lại thân thể nhưng vẫn không đến nỗi bị knock out lúc đó thì mới gọi là mặt mũi mất sạch.

Cứ nghĩ xem một thằng cha ét tám, mét chín, nặng cả 75kg, bị một cô gái liễu yếu đào tơ nặng chưa chắc đã đủ 45 kg cao khoảng 1 mét 66, một đòn hạ gục thì đúng là dọa người à nha, nếu mà bị một hít đo sàn thì Lâm Đĩnh mặt có dày đến mấy, chắc sau này khỏi cần ra ngoài kiếm cơm luôn quá.

Hai tay Lâm Đĩnh một tay ôm đầu, một tay ôm ngực xoa xoa, đau đến nỗi xém tý ứa cả nước mắt, miệng thì chửi ầm cả lên.

-Mộng Lan ngươi thục nữ chút được không, mẹ ki** dữ dằn vậy sau này ế cha nó mất còn gì, lúc đó lại phải nhờ đến ta an ủi nỗi buồn chốn khuê phòng nữa thì khổ.....

Không để cái mồm thối của hắn nói xong bóng dáng Mộng Lan nhoáng một cái đã xuất hiện trước mắt, lại đánh ra một gậy trời giáng, Lâm Đĩnh tuy cũng có đề phòng nhưng làm sao lại ngờ được tốc độ của Mộng Lan lại nhanh đến thế, tiếp tục lãnh thêm một gậy vào đầu, lần này còn mạnh hơn lần trước vài phần khiến cu cậu gào toáng cả lên, "nghao ô, ta muốn hiếp người a...a...a, đê tiện a, ti bỉ a, đánh lén hèn hạ à nha, đau quá hú hú, ta nhịn đủ rồi trước bắt ngươi lại tiền gian hậu sát cái đã hú hú đau quá"

Lâm Đĩnh bất chấp đau đớn, vừa chảy nước mắt vừa đánh ra một quyền nhằm thằng khuôn mặt xinh đẹp kia mà đấm tới, trúng một quyền này bất kể là tuyệt thế nhan sắc cỡ nào cũng phải trở thành mỹ nhân gấu mèo hết.

Mộng Lan vốn đã lửa giận đùng đùng, lại bị thằng cha trước mặt nói ra những lời khinh bạc khó nghe khiến nàng nổi điên lên, thấy một quyền của Lâm Đĩnh đánh tới cũng không né, không tránh, lại xuất ra một cước "bộp" một tiếng rõ to, quyền của Lâm Đĩnh chỉ cách trước mặt Mộng Lan một tấc, thậm chí quyền phong còn thổi bay mạng che mặt của nàng xuống đất làm lộ ra một khuôn mặt xinh đẹp, tuyệt luân làm mê đắm bao con tim, nếu có tiên nữ thật thì chỉ sợ là cũng chưa chắc có thể so sánh với khuôn mặt đó.

Chỉ là lúc này cả ba thằng đực rựa ở nơi này chả còn tâm trí nào để ngắm nhìn cái khuôn mặt tuyệt mỹ đó nữa, Lâm Đĩnh lúc này hai chân đã khép chặt vào nhau, hai tay ôm chặt đũng quần, mặt mày tái mét, toàn thân run run, trong cổ họng như bị nghen lại phát ra từng tiếng "khục...." "khục..." "ư..." "u..."

Vô Danh và Trương Bình Phàm ở bên cạnh thấy thế không nhịn được mà hai chân cũng khép chặt lại, hai tay ôm chặt thằng nhỏ, mặt quay đi không nỡ nhìn thảm cảnh trước mắt, cổ họng khó khăn nuốt một ngụm nước bọt, như thể chỉ sợ trứng của mình không cẩn thận phải tọt lên họng như thằng cha Lâm Đĩnh kia thì bỏ mịa.

Mộng Lan nhìn Lâm Đĩnh đối diện khóe miệng run run, mồ hôi không ngừng vãi ra, cổ họng phát ta từng tiếng không rõ nghĩa, chỉ khẽ chìa ra một ngón tay đẩy nhẹ lên trán Lâm Đĩnh, cái thân nặng hơn bảy mươi kg đó lập tức đổ “rầm” ra đất mất ngay năng lực tự vệ.

Nhưng như vậy không có nghĩa là xong việc, Mộng Lan liền vứt cái gậy trong tay đi, sau đó tiến sát lại gần chỗ Lâm Đĩnh nằm xuống.

Ác mộng của Lâm Đĩnh lập tức bắt đầu, "bộp" "gào" mắt trái của anh chàng lập tức biến thành gấu mèo, sau đó không đến vài giây mắt phải cũng chịu chung số phận, sau khoảng năm phút từng tiếng gào thảm thiết không ngừng vang lên "gào" "hú hú" "hu hu", dám có chủ ý với bà à? này thì chủ ý, này thì hiếp trước giết sau "bốp" "a...a.....gào”, sao thoải mái khó nói nên lời à, ngươi gào đi, gao rát cổ họng đi em “ư..gòa…hức…”

Khoảng mười lăm phút sau từng tiếng kêu gào thảm thiết mới dần dần dừng lại, trong mười lăm phút đó Trương Bình Phàm và Vô Danh ở xa không nhịn được mà càng phải ôm chặt đũng quần, dương mắt nhìn cô nàng kia vừa cưỡi lên người Lâm Đĩnh vừa tung đấm liên tục vào cái mặt thằng cha kia, trong lòng thầm tụng niệm kinh siêu độ.

Sau khi thư giãn gân cốt, có lẽ thấy cũng đủ đô rồi Mộng Lan mới chịu dừng tay, vẻ mặt thoải mái móc ở đâu ra cái mạng che mặt khác đeo lên như vừa được thư giãn xong vậy, khi Vô Danh và tên béo nhìn thấy khuôn mặt của Lâm Đĩnh cũng không thể nào mà không cảm thấy xót cho thằng cha này.

Mặt mũi Lâm Đĩnh lúc này bầm dập, hai mắt thâm quầng tím xanh, mũi thì chảy máu ròng ròng, hai má thì dính vài cái dấu tay hồng hồng, đúng là thảm đến không thể thảm hơn.

Lại thấy Vô Danh và Trương Bình Phàm nhìn về phía mình với vẻ mặt quái dị Mộng Lan ỏn ẻn trả lời.

-Hai người nhìn người ta làm gì? ta xấu hổ đó, người ta là thục nữ mà!

Vừa nghe thấy câu này Vô Danh và tên béo trợn trắng mắt, trong lòng thầm nghĩ.

-Ngươi là thục nữ? móa ngươi là thục nữ thì mấy con khủng long cái trong thiên hạ này đều là hoàng hoa khuê nữ hết bà nó rồi!

Lâm Đĩnh đang nằm ở phía xa nghe được mấy lời đó phản ứng càng trực tiếp hơn, thân thể co giựt vài cái rồi bất động luôn.

Tên béo tuy trong lòng có hơi ớn lạnh nhưng ngoài mặt lại xum xoe nịnh bợ, nhìn cái bộ dạng của thằng béo này có khi cô nàng kia bảo liếm chân chân, anh chàng cũng không do dự liếm sạch từ dưới lên trên ấy chứ.

-Đúng, đúng, nàng là thục nữ mà, đáng đời thằng cha đê tiện kia, lại dám có chủ ý xấu xa với nàng, Mộng Lan nàng ra tay hay lắm ta thấy thật tuyệt đó, không bằng mỗi ngày ta để nàng ra tay vài lần a, rất dễ chịu đó!

Thằng béo vì lấy lòng gái không hề do dự mang Lâm Đĩnh ra làm cái bao cát miễn phí, khiến cu cậu đang giả vờ xỉu ở đằng xa tức sùi bọt mép.

Thấy Mộng Lan không nói gì chỉ khẽ cười, Trương Bình Phàm trong lòng mừng húm tưởng là Mộng Lan đã đồng ý, thế là vội chạy lại chỗ Lâm Đĩnh co giò sút vài cái vào mông cu cậu miệng nói.

-Ê ê dậy dậy, đừng có giả chết, Mộng Lan muội muội đánh yêu có vài cái đã bẹp giường, bà nội nó ngươi có phải đàn ông không thế? đừng có giả vờ ăn vạ với ta!

Vừa nói tên béo vừa co giò sút vào cái mông của Lâm Đĩnh, khiến cái thân tàn của hắn đau đến méo miệng, vội bật dậy.

-Thằng mập kia ta là người bị thương đó, nhẹ nhàng chút không được à, đánh yêu? móa người bị ăn đòn không phải là ngươi đương nhiên là ngươi nói mà không thấy đau hông rồi, đây này nhìn mặt ông đi, người mở to mắt ra mà nhìn cái mặt bị đánh yêu của ngươi đi hú hú.

Trương Bình Phàm cũng hơi chột dạ khi thấy rõ cái bản mặt của Lâm Đĩnh, đúng là so với heo còn giống heo hơn à nha!

Anh chàng cũng là hơi giật mình mà thôi nhưng vẫn lên mặt giáo huấn, chả hề cảm thấy một chút tội lỗi hay áy náy nào.

-Không phải chỉ là mấy viết thương nhẹ thôi sao? ngươi có phải đàn ông không thế mới xước xát ngoài da tý chút đã gào toáng lên như mấy mụ đàn bà vậy, trời ạ khí khái nam nhi của ngươi ở đâu vậy hả?

Trong lòng vô sỉ mặc niệm "huynh đệ ngươi biết điều chút đi, dù sao cũng ăn no đòn rồi, lại giơ mặt ra cho người ta đánh tiếp có sao đâu, hạnh phúc của đời ta hoàn toàn là dựa vào huynh đệ ngươi đó!"

Nếu mà biết được trong đầu thằng mập kia nghĩ cái gì thì Lâm Đĩnh có khi liều mạng với hắn thật, nhưng vấn đề là cu cậu không biết đã thế lại còn bị tên mập lôi vấn đề có phải đàn ông không ra làm khó, khiến Lâm Đĩnh phải nuốt ngược cơn giận vào lòng.

-Ài thế có phải hay không, chỉ là mấy vết thương nhỏ mà thôi, vài bữa khỏe ngay ấy mà!

Lâm Đĩnh…………

Truyện convert hay : Tu La Kiếm Thần

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện