Con Dâu Của Nhà Giàu

Đừng Tách Nhau Ra


trước sau

Advertisement
Ông cụ Phong thấy vậy liền hừ một tiếng: “Tuy hôm nay Kim Yến mới là nhân vật chính, nhưng cũng phải tránh đi những nghi ngờ, lúc đó cháu ở nước ngoài, chuyện của cháu với Tuyết Trâm, người khác không biết thì ông cũng không nói gì, nhưng bây giờ về rồi, thân thế của Tuyết Trâm cũng phải để cho người khác biết.”

Ông cụ nói xong thì lại nhìn sang Lục Kim Yến ở một bên mặt mày cứng đờ, ông nói rất chân thành: “Cháu cũng vậy, chuyện Tuyết Trâm là chị dâu của cháu, không ai có thể thay đổi sự thật, sau này ở nhà họ Phong, hi vọng cháu có thể thận trọng lời nói và hành động của mình.”

Lục Kim Yến nghe xong lời này thì sắc mặt liền trở nên tái mét, trông rất khó coi, cứ như tâm tư đó của cô ta bị mang ra dưới ánh sáng mặt trời vậy.

“Thưa ông, cháu biết rồi ạ, sau này cháu sẽ chú ý.” Cô ta cắn răng đáp lại, ánh mắt đầy sự buồn bực.

Cái ông già này, chỉ biết lo chuyện bao đồng, cứ phải giúp đỡ cái đồ tiện nhân Cố Tuyết Trâm kia, nếu không phải do ông làm khó dễ, lúc này người được gả cho anh Diệp Chương là cô ta mới đúng!

Cô ta cứ oán trách trong lòng, nhưng không để lộ ra ngoài mặt.

Phong Thiên Nho tưởng rằng ông cụ đã nói cho cô ta hiểu rồi nên quay sang nhìn Phong Diệp Chương.

Phong Diệp Chương liếc nhìn Cố Tuyết Trinh và nói: “Sau này cháu sẽ chú ý.”

Lúc này Phong Thiên Nho mới hài lòng gật đầu.

“Vậy mới được chứ.”

Vừa nói, ông liền kéo tay Cố Tuyết Trinh đưa cho Phong Diệp Chương rồi dặn dò: “Tuyết Trâm, tối nay phải đi theo nó, đừng có tách ra.”

Cố Tuyết Trinh thấy vậy thì khóc không được mà cười cũng không xong, nhưng vẫn mỉm cười gật đầu: “Vâng ạ.”

Dứt lời, cô liền vô thức quay sang nhìn Phong Diệp Chương, tiếc là Phong Diệp Chương mặt không cảm xúc, không biết vì sao, trong lòng cô hình như có chút thất vọng.

Phong Thiên Nho không để ý đến, thấy hai người nắm tay nhau liền mỉm cười nói: “Được rồi, hai cháu đi chào hỏi quan khách đi, ông cũng đi tìm Phong Tú và mấy người kia đây, Kim Yến cũng đi qua đó với ông đi, vừa hay giới thiệu ông với bố mẹ cháu.”

Lục Kim Yến nghe thấy lời này tất nhiên là không có cớ gì để từ chối, chỉ có thể miễn cưỡng cùng ông cụ rời đi.

Chớp mắt chỉ còn lại Cố Tuyết Trinh và Phong Diệp Chương.

Cố Tuyết Trinh nhìn Phong Diệp Chương thần sắc khó đoán, cô mím môi nói: “Cái đó…nếu anh bận thì đi trước đi, không cần để ý đến lời ông nội nói đâu.”

Phong Diệp Chương liếc nhìn cô.

“Hừ, nói nghe hay nhỉ, đúng là không thẳng thắn, không biết đã kiện cáo gì với ông nội đây.”

Cố Tuyết Trinh nghe anh nói vậy liền cau chặt mày.

“Anh có ý gì đây? Không lẽ anh nghĩ em đi tìm ông nội anh để kiện cáo sao?”

Phong Diệp chương không dứt khoát, lạnh lùng nói: “Em nên hiểu rằng, tôi ở đây chỉ vì nể mặt trưởng bối, bố mẹ của Kim Yến.”

Cố Tuyết Trinh cười lạnh lùng, trong lòng càng dâng lên một sự hờn giận.

Cô chỉ là người ngoài cũng có thể nhìn ra tâm tư của mấy người đó, cô không tin anh không cảm nhận được.

Một cái cớ đường đường chính chính như vậy, cũng thiệt thòi cho anh khi anh nói ra quá nhỉ?

Ngay lập tức cô liền rút tay về rồi mỉa mai: “Quả thật xin lỗi, xem ra sự tồn tại của em phiền đến chuyện tốt của mọi người rồi, anh có thể xem như không có em, tiếp tục ở với họ đi.”

Dứt lời, cô chẳng thèm quay đầu lại bỏ đi.

Phong Diệp Chương ngơ ngác nhìn cô tức giận rời đi, dường như anh không ngờ là cô sẽ phản ứng mạnh mẽ như vậy.

Lúc anh định đuổi theo thì bên tai anh vang lên tiếng thì thầm: “Ơ, lúc nãy là chuyện gì vậy? Không phải nói thiếu gia nhà họ Phong và tiểu thư nhà họ Lục là một đôi sao? Cậu Phong sao lại ở cùng người phụ nữ đó, nhìn có vẻ có mâu thuẫn không vui vẻ gì thì phải.”

“Chuyện này có gì đâu, chắc là một người phụ nữ muốn trèo lên cành cao, kết quả phát hiện cậu Phong đã có cô Lục rồi nên làm ầm ĩ đấy.”

“Nói cũng phải, ai mà không biết cả cái Kinh Đô này có bao nhiêu người phụ nữ đến nằm mơ cũng muốn gả cho cậu Phong.”

Nói ra nói vào đầy là sự mỉa mai, làm động tác của Phong Diệp Chương đột nhiên ngừng lại.

Anh vô thức tìm kiếm Cố Tuyết Trinh, nhưng hình như Cố Tuyết Trinh đã đi xa rồi, trong đám đông đã không thấy cô nữa.

Anh buồn phiền thu ánh nhìn của mình lại, cũng coi như là hiểu được những lời nói lúc nãy của ông nội từ đâu mà ra, anh càng cảm thấy thái độ lúc nãy của mình đối với Cố Tuyết Trâm có hơi quá đáng.

Lúc anh đang định đuổi theo tìm cô thì
Advertisement
không ngờ có một vị quan khách có hợp tác với nhà họ Phong gọi lại, làm anh chỉ có thế nén lại ý muốn rời khỏi đây.

Nhưng tất cả mọi chuyện này, Cố Tuyết Trinh đều không biết.

Sau khi cô bỏ đi thì liền đi thẳng ra khỏi nơi tổ chức tiệc.

Dù sao cô cũng thích mấy nơi như thế này, hơn nữa trong kia cũng không hoan nghênh cô, cho nên cô cầm theo một ly rượu đi ra sân sau, vừa uống vừa ngắm trăng.

Những cơn gió nhẹ thổi qua, bên tai cô vang lên tiếng lá cây xào xạc, mọi vật nhìn có vẻ rất tĩnh mịch, làm chút giận dữ trong lòng cô cũng lặng lại một chút.

Vào lúc cô đang nhắm mắt dựa vào chiếc ghế dài nghỉ ngơi thì có một giọng nói truyền đến.

“Tôi nghe thấy cả rồi.”

Giọng nói đột nhiên xuất hiện này làm Cố Tuyết Trinh giật cả mình.

Theo phản xạ, cô quay đầu lại thì thấy người vừa đến là Tần Bắc Quyền, cô vừa thở dài nhẹ nhõm, vừa không nén được cơn đau đầu.

Sao người này cũng đến đây?

Tần Bắc Quyền không biết được sự mất kiên nhẫn trong lòng cô, anh bước lên nhìn cô, trong đáy mắt có một sự yêu thương không thể giấu được.

“Tuyết Trâm, đây là thứ mà em muốn ư?”

Cố Tuyết Trinh nghe anh hỏi mà sững sờ.

Còn chưa đợi cô trả lời, Tần Bắc Quyền cứ như nhìn thấu cô, anh nói tiếp: “Không được người ngoài công nhận, cũng không được người nhà họ Phong công nhận là mợ chủ nhà họ Phong, đây thật sự là điều em muốn sao?”

Cố Tuyết Trinh lắng nghe, cứ như có một hòn đá bị ném vào hồ, tạo nên một vòng lăn tăn.

Cô cố gắng bình tĩnh nói: “Anh Tần, mong anh chú ý đến lời nói của anh một chút, tôi ở nhà họ Phong rất ổn, hơn nữa, đây là con đường mà tôi đã chọn, dù sao đi chăng nữa, tôi cũng sẽ kiên trì, nhưng còn anh…về tình về lí, đều không nên đến đây tìm tôi, nếu như bị người khác nhìn thấy thì không biết sẽ nói gì tôi nữa.”

Tần Bắc Quyền thấy cô cứ một mực không chịu giác ngộ, khăng khăng làm theo ý mình, anh không khỏi hơi tức giận.

“Tuyết Trâm, sao em phải dối mình dối người như vậy? Tên Phong Diệp Chương đó vốn dĩ là không quan tâm em.”

Cố Tuyết Trinh mím môi không nói gì, tất nhiên cô biết Phong Diệp Chương không để ý gì đến cô, kết duyên với cô chẳng qua gì là không muốn làm ngược lại ý muốn của ông cụ Phong mà thôi.

Tần Bắc Quyền thấy cô không nói gì thì hít một hơi thật sâu rồi tiếp tục khuyên nhủ: “Tuyết Trâm, em nghe tôi nói, tôi không giống với Phong Diệp Chương, tôi thương xót em, mấy người đó nói em như vậy, không lẽ em không hề để bụng một chút nào sao?”

Cố Tuyết Trinh nghe thấy những nói ngày càng có gì đó sai sai của anh, cảm thấy nếu còn để anh tùy ý nói tiếp nữa thì mọi chuyện sẽ không ổn, cô liền vội vàng cắt ngang.

“Anh Tần, đây là chuyện của tôi, anh đừng có nhúng tay vào thì tốt hơn!”

Dứt lời, cô liền định bỏ đi, nhưng lại bị Tần Bắc Quyền nắm tay lại.

“Tuyết Trâm, sao em lại cố chấp như vậy hả?”

Cố Tuyết Trinh nhìn vào cổ tay đang bị anh nắm chặt, cô cau mày rồi vội vàng dùng sức hất tay anh ra, đồng thời cũng lạnh mặt: “Tần Bắc Quyền, anh cứ phải làm đến mức mọi người không thể làm bạn nữa sao?”

Tần Bắc Quyền nghe thấy những lời trách móc lạnh lùng này thì cuối cùng cũng bình tĩnh lại.

Anh ngượng ngùng nhìn Cố Tuyết Trinh rồi lẩm bẩm: “Xin lỗi, tôi nhất thời kích động rồi.”

Cố Tuyết Trinh mím môi rồi liếc nhìn anh, lạnh lùng nói: “Mong là lần sau không có chuyện này nữa.”

Nói dứt lời, cô quay người bỏ đi, để lại Tần Bắc Quyền hiu quạnh một mình.

Hai người đều không phát hiện trong một góc tối của hoa viên, có một người hầu nữ đang giơ điện thoại lên, chụp lại cảnh lúc nãy hai người kéo tay nhau.

Advertisement

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện