Con Dâu Của Nhà Giàu

Tối Qua Là Cô Chủ Động


trước sau

Cố Hải Sâm bị lời này của Cố Tuyết Trinh tức đến giậm chân, nhưng thật sự không dám làm gì cô.

Suy cho cùng ông vẫn có chỗ cố kỵ.

Thật sự sợ sẽ bức con tiện nhân Cố Tuyết Trinh kia, chạy đến nhà họ Phong nói xằng bậy, đến lúc đó không chỉ hủy hoại ông còn phá hủy tương lai của Tuyết Trâm.

“Cô đợi đó cho tôi!”

Mặc dù bây giờ không có cách với con tiện nhân kia, không có nghĩa là sau này không có cơ hội xử lí.

Ông buông lời độc ác rồi cúp điện thoại

Cố Tuyết Trinh nhìn điện thoại bị cắt ngang, biết Cố Hải Sâm sẽ không dễ dàng bỏ qua cho mình.

Nhưng đó là chuyện rất lâu sau này.

Trước mắt cô đối với ông ta vẫn còn hữu dụng, người đàn ông kia tuyệt đối không dám động vào cô.

Cô nghĩ tới đây, cũng không khỏi hơi mệt mỏi.

Đặc biệt là cô phát hiện mỗi lần nói chuyện với Cố Hải Sâm đều kết thúc trong buồn bã, cũng không biết lúc nào mới kết thúc.

Thật hy vọng thời gian trôi qua nhanh chút, để năm nay nhanh chóng đi qua.

Mà cô cũng có thể trở lại cuộc sống của mình, không cần chịu chi phối bởi những thứ này nữa.

Đến lúc đó cô mang theo mẹ, tìm một nơi không ai biết bọn họ để định cư.

Cô nghĩ thế, vốn là cảnh tượng nên vui mừng, nhưng chẳng biết tại sao, trong lòng cô lại hơi hụt hẫng, thậm chí ngột ngạt, giống như bế tắc.

Mà trong đầu cô chợt lóe lên gương mặt hoàn mỹ của Phong Diệp Chương.

Chờ cô đi, Cố Tuyết Trâm cũng trở lại rồi.

Đến lúc đó người đàn ông này khẳng định không biết vợ anh đã đổi người rồi phải không?

Cô mỉa mai suy nghĩ, nhưng ngực giống như bị chiên nướng vậy, khó chịu phiền não cực kỳ.

Cô muốn thổ lộ, nhưng thân phận hạn chế không ít hành động của cô, cuối cùng hết cách, cô đi tới tủ rượu cầm một chai rượu.

Có lẽ uống say, sẽ không nghĩ đến những chuyện khiến người ta khó chịu nữa.

Cũng vì vậy, lúc Phong Diệp Chương từ phòng làm việc trở về, thấy Cố Tuyết Trinh hai gò má ửng đỏ nằm trên bàn.

Anh hơi nhíu mày, quét mắt qua chai rượu và ly rượu cạnh Cố Tuyết Trinh.

Đây là lại uống say rồi?

Anh không dám chắc chắn, dù sao trong chai rượu cũng mới vơi đi hai ba phần.

Ngay lúc anh chuẩn bị ôm người lên giường, anh dường như nghĩ tới điều gì đó, chân mày nhíu lại lần nữa.

Lúc này trong đầu anh tất cả đều là tài liệu liên quan tới Cố Tuyết Trâm.

Trong tài liệu nói, Cố Tuyết Trâm chanh chua ngang ngược, ngàn ly không say.

Nhưng sau khi anh trở lại, người nhìn thấy lại không phải như vậy.

Người phụ nữ này ngoại trừ không dễ bị bắt nạt ra, những cái khác hình như không giống với cái tra được.

Cho dù cô giả bộ, đang diễn kịch, nhưng một người cho dù có thể diễn như thế nào đi nữa, cũng sẽ lộ ra sơ hở.

Mà cảm giác người phụ nữ này cho anh, giống như hoàn toàn biến thành một người khác.

Anh nghĩ tới đây, đôi mắt bỗng nhiên trở nên thâm sâu, vẻ mặt khó lường, nhìn không thấu được anh đang nghĩ gì.

Sau đó anh đặt Cố Tuyết Trinh lên giường, xoay người vào phòng tắm.

Chờ anh đi ra lần nữa, men rượu của Cố Tuyết Trinh cũng đã lên.

“Nóng quá…”

Chỉ thấy cô càu nhàu ngồi dậy, ánh mắt mê ly kéo quần áo, làm động tác muốn cởi ra.

Nhưng bản thân cô mặc quần áo ngủ, cô cởi ra một cái, cái gì cũng không còn.

Phong Diệp Chương đương nhiên cũng rõ, vội vàng tiến lên ngăn lại, ngăn tay chân Cố Tuyết Trinh làm loạn.

Không nghĩ tới cả người Cố Tuyết Trinh nóng bỏng đụng phải cánh tay lạnh lẽo của anh, giống như cá mắc cạn tìm được nguồn nước, lập tức dán tới.

“Thật thoải mái!”

Cô say rượu mơ hồ căn bản không biết mình đang làm gì, chỉ biết là xúc cảm dưới tay khiến cô thấy rất mát mẻ, thoải mái, muốn càng nhiều hơn.

Cô tiếp tục dán lên người Phong Diệp Chương, quần áo ngủ trên người vốn bị cô kéo loạn, lúc này bị cô dày vò nữa, ngực đã sớm lộ ra mảng cảnh xuân lớn.

Phong Diệp Chương bị cảnh tượng này kích thích không nhẹ, hơn nữa bàn tay nhỏ bé còn làm loạn trên người anh, vật oai phong trong cơ thể anh vẫn đang ngủ say từ từ bị thức tỉnh.

Yết hầu anh động đậy, tóm lấy bàn tay làm loạn của Cố Tuyết Trinh.

Sau khi trời đất quay cuồng, lấn người qua chính xác bắt lấy đôi môi đỏ mọng vô cùng mê người kia.

Mùi hương ngọt ngào cùng với mùi rượu, khiến Phong Diệp Chương muốn ngừng cũng không được, chỉ muốn đòi lấy nhiều hơn.

Anh công thành cướp trì.

Cố Tuyết Trinh càng bị anh làm động tình, nứt nở ra tiếng.

Mà thanh âm kiều mỵ này, khiến tâm tư căng như dây đàn của Phong Diệp Chương đứt gãy, như sói đói vồ mồi, chỉ muốn ăn người phụ nữ dưới thân vào bụng.

Dĩ nhiên anh cũng làm như vậy.

Anh chợt xuyên qua người bên dưới, sự ấm áp chặt chẽ kích thích anh làm liên tục không dứt, giống như là một giải thưởng lớn chinh phạt được trên chiến trường.

Cố Tuyết Trinh chịu đựng xâm nhập của anh, như con thuyền cô độc trong đại dương, bị sóng dạt lên thật cao rồi lại rơi xuống, trong miệng không tự chủ thốt ra một ít âm thanh vụn vặt.

Những âm thanh này dường như càng kích thích Phong Diệp Chương làm ánh mắt anh càng lúc càng thâm trầm.

Anh dường như không biết mệt, một lần lại muốn thêm một lần.

Cho đến khi sắc trời ngoài cửa sổ trắng xóa, hai người mới ôm nhau chìm vào giấc ngủ.

Hôm sau, cả người Cố Tuyết Trinh đau nhức tỉnh lại, mà trí nhớ tối hôm qua cũng giống như thước phim điện ảnh từ từ phát ra trong đầu cô.

Cô nghĩ đến điên cuồng tối qua, cả người nóng như tôm luộc.

Đặc biệt là cô nghe thấy tiếng mở cửa, giật mình trốn vào trong chăn, cảm thấy không còn mặt mũi gặp người khác.

Phong Diệp Chương nhìn một khối cao ngất trên giường, nhẹ cười ra tiếng, không nhịn được trêu chọc nói: “Làm nhiều lần như vậy, bây giờ mới xấu hổ, có phải muộn rồi không?”

Cố Tuyết Trinh trốn trong chăn cắn răng.

Tối qua và trước kia có thể giống nhau sao?

Tối qua là cô… chủ động.

Cô nghĩ tới đây, càng không muốn đi ra ngoài, đồng thời thầm hạ quyết tâm, sau này nhất định phải cách xa rượu.

Cho dù phiền lòng cũng không được uống!

Phong Diệp Chương không biết ý nghĩ trong lòng cô, thấy cô chậm chạp không chịu đi ra, biết cô giận, cũng không trêu chọc nữa, cười nói: “Được rồi, tôi đi xuống ăn sáng trước, nếu em mệt, ở trên giường nghỉ ngơi một lát đi.”

Dứt lời, là một loạt tiếng bước chân.

Cố Tuyết Trinh trốn trong chăn nghe ngóng một lúc lâu, thấy trong phòng không có động tĩnh khác, lúc này mới thò đầu ra.

Chỉ thấy trong phòng đã không còn bóng dáng của Phong Diệp Chương.

Cô bĩu môi, ở trên giường nghỉ ngơi một lúc mới rời giường xuống lầu.

Trong phòng ăn, Phong Diệp Chương đã ăn xong.

Anh thấy Cố Tuyết Trinh ngồi vào, chờ khi ăn đã được một lúc, mới mở miệng hỏi: “Người phụ trách của RC hai giờ chiều sẽ tới, em có muốn tôi đi cùng không?”

Cố Tuyết Trinh hơi nhíu mày, không hiểu ý trong lời này của anh là gì.

Là không yên tâm một mình cô sao?

Cô chần chừ liếc nhìn Phong Diệp Chương, lắc đầu nói: “Không cần, tự em đi được, anh yên tâm, em biết tiếp đãi thế nào, sẽ không phá hư chuyện.”

Phong Diệp Chương nghe thấy lời này, biết người phụ nữ này đã hiểu lầm ý anh.

Có điều anh cũng không giải thích, vuốt cằm nói: “Vậy được, một mình em chú ý một chút, có chuyện gì cho gọi điện thoại cho anh.”

Cố Tuyết Trinh gật đầu: “Em biết rồi.”

Sau đó Phong Diệp Chương đứng dậy tới công ty.

Cố Tuyết Trinh sau khi ăn sáng xong, lại trở về phòng nghỉ ngơi một lúc, mới bắt đầu thu dọn.

Máy bay tới lúc hai giờ, cô đến sân bay trước nửa tiếng.

Lần này nhân viên RC cử tới khảo sát là nhà thiết kế cao cấp của bọn họ – Mộ Kình, cũng là nhà thiết kế lớn nổi danh trong giới.

Mà người liên lạc với Cố Tuyết Trinh cũng là anh ta, giao tình coi như cũng không tệ lắm.

Ít nhất Cố Tuyết Trinh vừa nhìn là có thể nhận ra anh ta.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện