Con Dâu Của Nhà Giàu

Tôi Sẽ Chịu Trách Nhiệm Đến Cùng


trước sau

Advertisement
Một đêm ngủ ngon, Cố Tuyết Trinh ngủ một mạch cho đến khi tự nhiên tỉnh dậy.

Khi cô rửa mặt thay xong trang phục đi xuống dưới nhà, Phong Diệp Chương đã sớm rời đi rồi.

Cô cũng không quá để ý mà tự mình đi ăn bữa sáng.

Hơn mười phút sau, cô ăn xong cơm rồi quay trở về phòng.

Hai ngày nay công ty không có chuyện gì, cô tính sẽ ở nhà để thiết kế mẫu trang phục tiếp theo.

Ngay khi cô chuẩn bị mang bản vẽ ra vườn hoa làm việc thì điện thoại ở đầu giường đổ chuông.

“Cô giáo Cố, đã xảy ra chuyện!”

Giọng nói đầy sốt ruột của Thích Tiểu Bát vang lên, Cố Tuyết Trinh nghe được thì nhíu mi.

“Xảy ra chuyện gì?”

“Trong chốc lát không nói rõ được, cô vẫn nên nhanh chóng đến công ty một chuyến thì hơn.”

Cố Tuyết Trinh chỉ có thể cúp điện thoại rồi vội vàng đi tới công ty.

“Tiểu Bát, xảy ra chuyện gì?”

Khi cô đến công ty, vừa nhìn thấy Thích Tiểu Bát cô hỏi ngay lập tức.

“Hai, đây không phải nhà thiết kế Cố của chúng ta sao, sao hôm nay lại đến công ty với vẻ mặt nôn nóng thế này?”

Ngay khi cô vừa dứt lời, giọng nói đầy châm chọc của Hứa Tổ Nhi đã vang lên ở bên cạnh.

Cố Tuyết Trinh biết cô ta và Lục Kim Yến cùng một nhóm nên không tính để ý đến.

Cô nhìn Thích Tiểu Bát, chờ câu trả lời của cô ta.

Thích Tiểu Bát thấy thế, đang muốn trả lời thì lại bị Hứa Tổ Nhi giành trước.

“Không cần hỏi trợ lý của cô, chuyện này cả công ty đền biết, sáng nay đã có người khiếu nại trang phục mà cô thiết kế.”

Cô ta nói xong còn làm ra vẻ đồng tình: “Hiz, thật sự đáng thương tổng giám đốc của chúng ta, vất vả lắm mới được thăng chức, chưa ngồi được bao lâu đã bị cô làm hại giáng chức.”

Cố Tuyết Trinh nghe vậy thì thay đổi sắc mặt, chau mày hỏi:

“Sao lại như vậy? Đang êm đẹp sao lại khiếu nại trang phục?”

Cô hỏi Thích Tiểu Bát.

Thích Tiểu Bát nghe cô hỏi, bèn vội vàng kể lại đầu đuôi câu chuyện.

“Nghe nói có một nữ khách hàng bị nổi mẩn đỏ ở tay sau khi mặc lễ phục do chị thiết kế.”

“Nổi mẩn?”

Sắc mặt Cố Tuyết Trinh thay đổi, ánh mắt cũng không còn trấn định như vừa rồi.

“Tại sao lại như vậy? Bệnh có nghiêm trọng không?”

“Nghe nói rất nghiêm trọng, đã phải đưa vào bệnh viện rồi.”

Thích Tiểu Bát trả lời: “Tổng giám và giám đốc đã đi qua, cô Cố, chúng ta có cần đi thăm không?”

“Đương nhiên là phải đi.”

Cố Tuyết Trinh lập tức gật đầu mà không cần suy nghĩ, thậm chí cô còn muốn làm nhiều hơn.

“Tiểu Bát, dặn bên dưới thu hồi tất cả những sản phẩm bị lỗi, cho đến khi chưa làm rõ được chuyện này thì vẫn phải tạm dừng tiêu thụ!”

Ai ngờ cô vừa nói xong, người muốn gây phiền phức đã tới rồi.

“Nhà thiết kế Cố, yêu cầu này của cô có phải nên hỏi cấp trên trước không, làm thế không phải là gây ra tổn thất cho công ty à? Cô phải biết rằng trang phục do cô thiết kế được bán rất chạy, mang lại rất nhiều doanh thu cho công ty đấy.”

Lời nói của Hứa Tổ Nhi như mang theo đao kiếm, khiến Cố Tuyết Trinh không khỏi cau mày khi nghe được.

“Cảm ơn nhà thiết kế Hứa quan tâm, tôi nghĩ đối với cách xử lý này của tôi, tổng giám đốc nhất định sẽ đồng ý.”

Cô không nặng không nhẹ mà nói lời phản kích lại, chợt nghĩ cũng không có thời gian để quan tâm cô ta, bèn quay đầu dặn Thích Tiểu Bát.

“Thu hồi trang phục trở về, mang đến bộ phận Thu Mua cho họ kiểm tra xem có phải do vải dệt có vấn đề không, nếu là vấn đề do vải dệt, tôi sẽ chịu trách nhiệm chuyện này đến cùng.”

“Vâng!”

Thích Tiểu Bát gật đầu nhận lời rồi lập tức xoay người đi làm.

Sau khi cô vừa đi, Cố Tuyết Trinh cũng không tiếp tục ở lại văn phòng.

Cô mang theo túi xách, lái xe đến địa chỉ bệnh viện mà Thích Tiểu Bát đã đưa cho mình.

Nói thế nào thì đối phương cũng do mặc trang phục cô thiết kế mới gặp chuyện không may như vậy, theo lý thì cô vẫn nên đi thăm.

Hơn mười phút sau, cô đến bệnh viện, sau khi hỏi y tá trực trước quầy, cuối cùng cô cũng tìm được phòng bệnh.

Còn chưa kịp gõ cửa đi vào đã nghe thấy lời an ủi của Lục Kim Yến và tổng giám đốc.

“Xin lỗi có ích gì? Nếu không phải vì tên tuổi của cô Mộ, các người nghĩ tôi sẽ mua trang phục của công ty không có chút tiếng tăm nào của các người sao?”

“Vâng, vâng, là do chúng tôi sai, chuyện này chúng tôi nhất định sẽ cho cô Hình câu trả lời thuyết phục.”

Đối mặt với người phụ nữ đang làm khó dễ trên giường bệnh, Lý Mạn dùng hết kiên nhẫn để trấn an.

Đến ngay cả người mà ngày thường vẫn luôn kiêu ngạo như Lục Kim Yến, lúc này cũng nói lời dễ nghe.

Cố Tuyết Trinh đứng nghe ở bên ngoài, trong lòng chợt hơi cảm động.

“Tổng giám đốc.”

Cô gõ cửa rồi đi vào, đầu tiên là chào hỏi Lý Mạn, sau đó nhìn về phía người phụ nữ trên giường, nhìn rõ mặt rồi, cô không khỏi chau mày lại.

Không phải ai khác, người phụ nữ xinh đẹp đang nằm trên giường kia chính là tiểu hoa đán đang nổi tiếng của giới giải trí, Hình Lăng Hoa.

“Cô Hình.”

Cô mím môi chào hỏi, cảm thấy việc này sẽ không xử lý dễ dàng.

Suy cho cùng, vấn đề này có liên quan đến người nổi tiếng, nếu không được xử lý tốt, chuyện chất lượng trang phục có vấn đề bị lộ ra ngoài, chắc chắn đây là một vết nhơ rất lớn cho một công ty mới thành lập.

Mà cô nghĩ đến chuyện này, Lục Kiêm Yến và Lý Mạn đương nhiên cũng nghĩ đến.

Cho nên khi hai người này nhìn thấy cô, trong lòng ai cũng cảm thấy tức giận.

Lục Kim Yến không nhịn xuống, thấy có người ngoài ở đây cũng thẳng thừng trách cứ.

“Cố Tuyết Trâm, cô xem cô làm ra chuyện gì? Lúc trước, khi thiết kế trang phục, tôi đã nhấn mạnh vài ba lần rằng bộ lễ phục này tuyệt đối không thể có vấn đề, kết quả thì sao? Chuyện này cô định giải thích như thế nào với công ty? Giải thích như thế nào với cô Hình?”

Cố Tuyết Trinh nghe lời chất vấn của cô ta, mày chau lại.

“Tôi đã cho người điều tra tình huống cụ thể của chuyện này, nếu chất lượng lễ phục có vấn đề, nên bồi thường tôi sẽ bồi thương, về phần công ty, bên đó phạt gì tôi cũng nhận.”

Cô nói xong, tầm mắt chuyển qua Hình Lăng Hoa trên giường bệnh, nói lời xin lỗi: “Cô Hình, về chuyện lần này, tôi thật sự có lỗi, đã gây piền phức cho cô Hình.”

Hình Lăng Hoa thấy cô, nghe được đoạn đối thoại của ba người thì đã biết Cố Tuyết Trinh là ai.

“Cho nên cô chính là nhà thiết kế đã hại tôi phải nằm viện?”

Giọng nói của cô ta rất lạnh lùng, Cô Tuyết Trinh gật đầu: “Phải!”

Hình Lăng Hoa thấy thế, trên mặt đã không giấu được tức giận.

“Cô thật đúng là khiến tôi mở rộng tầm mắt, trang phục không chất lượng cũng dám mang ra bán!”

Dứt lời, dường như cô ta còn muốn nói gì đó, nhìn Cố Tuyết Trinh với vẻ mặt đầy châm chọc.

“Cô vừa mới nói cái gì? Bồi thường tổn thất cho tôi? Cô bồi thưởng được không? Vốn hai ngày sau tôi phải tham dự một bữa tiệc rượu vô cùng quan trọng, thế nhưng bây giờ vì trang phục của cô mà không thể đi được, cô có biết chuyện này làm tôi tổn thất bao nhiêu không? Mười lăm tỷ! Cô lấy cái gì để bồi thường?”

Cố Tuyết Trinh nghe vậy, mày chau lại, nhìn Hình Lăng Hoa mà không biết nên trả lời thế nào.

Không khí đột nhiên như ngưng đọng.

Lục Kim Yến lại ở một bên vui sướng khi người gặp họa. Lý Mạn thấy thế, vội vàng tiến lên nói đỡ: “Cô Hình, chuyện này còn chưa điều tra rõ ràng, chờ có kết quả, nếu là vấn đề của chúng tôi, chúng tôi nhất định sẽ cho cô câu trả lời.”

Hình Lăng Hoa nghe xong, lập tức không vừa ý, quay ra hỏi Lý Mạn: “Ý của cô là tôi trách lầm các người.”

Lý Mạn nghe ra giọng cô ta có phần không bình thường, vội vàng lắc đầu: “Cô Hình hiểu lầm, chúng tôi không có ý đó.”

Hình Lăng Hoa hừ lạnh: “Tốt nhất là như vậy.

Cô ta nói xong thì quét mắt nhìn Cố Tuyết Trình một cái, sau đó mở miệng nói tiếp: “Nói đến cùng, tôi cũng không phải người không nói lý, nếu các người có thể bồi thường tương ứng cho tôi, tôi sẽ không so đo chuyện này với các người.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện