Con Dâu Của Nhà Giàu

Không Động Lòng Cũng Không Được


trước sau

Advertisement
Người đàn ông vẫn là một bộ đồ vest thủ công màu đen không thay đổi.

Nhưng với vẻ đẹp anh tuấn vô song của mình, vẫn khiến người ta nhìn lâu không thấy chán, giống như một bình rượu ngâm lâu, càng nếm càng đậm đà.

Anh khinh thường mà từ trên cao nhìn xuống đám người dưới lầu, giống như là vị quân vương đi tuần tra lãnh thổ ở thời cổ đại vậy, khiến người ta cảm thấy áp lực và sợ hãi.

Còn Cố Tuyết Trinh ở bên cạnh anh, một thân váy trễ vai màu tím nhạt ôm sát lấy cơ thể của cô, thể hiện một cách sinh động dáng người nhấp nhô xinh đẹp của cô.

Phần tà váy xếp ly di chuyển theo cô, hệt như đoá hoa nở rộ.

Trên mặt cô là lớp trang điểm tinh xảo.

Mái tóc dài như tơ được búi ra sau đầu, chỉ để lại vài sợi tóc buông xoã trên khuôn mặt.

Khóe miệng nhếch lên một nụ cười đúng mực, khoác tay Phong Diệp Chương từng bước đi xuống lầu.

Hai người một mạnh mẽ một mềm mại, khí tức hài hòa, như thể một cặp trời sinh, lập tức khiến cho mọi người kinh diễm.

Lục Kim Yến đứng trong góc hội trường, nhìn chằm chằm vào mỹ nhân đang từ từ đi xuống, sự đố kỵ trong lồng ngực từng chút từng chút một dâng lên.

Đặc biệt là sự bàn tán xung quanh, càng khiến đáy lòng cô ta hận Cố Tuyết Trinh tới chết.

“Không phải nói là cái vị kia của nhà họ Phong và vợ mới cưới của anh ta không hợp sao, sao tôi lại thấy không giống như vậy thế nhỉ?”

“Chắc là người ta nghe nhầm đồn bậy thôi, cũng có thể là gần đây có chuyển biến tốt, dù sao cô Cố đó cũng đâu phải là xấu xí gì, có tướng mạo như vậy, Tổng giám đốc Phong muốn không động lòng cũng không được.”

“Chứ gì nữa, tuy cái cô nhà họ Cố kia nghe đồn tính khí không tốt, nhưng có nhan sắc như vậy, đúng là nên chiều chuộng.”

Lục Kim Yến càng nghe càng tức, nhưng một giây sau, nộ khí trong mắt cô ta lập tức thu lại.

Chỉ thấy cô ta bưng một ly rượu lên từ người phục vụ ở bên cạnh, mang theo nụ cười đúng mực đi về phía Phong Diệp Chương.

“Anh Diệp Chương.”

Dưới đáy mắt cô ta mang theo tình ý mà gọi.

Thế nhưng Phong Diệp Chương chỉ lạnh lùng gật đầu, dường như không định quan tâm đến cô ta.

Lục Kim Yến thấy vậy, khó chịu mà cắn môi dưới, cô ta quét mắt nhìn Cố Tuyết Trinh đã đi xa xa, lại tìm chủ đề nói: “Tuyết Trâm đi đâu thế? Sao không ở cùng với anh Diệp Chương?”

Phong Diệp Chương thấy cô ta không chịu từ bỏ, mi tâm khẽ nhíu lại: “Cô ấy đi đâu liên quan gì đến cô, cô còn chuyện gì không?”

Hàm ý là, nếu như không có chuyện gì thì đi đi.

Lục Kim Yến làm sao mà không nghe ra cho được, trong mắt lập tức chất đầy uỷ khuất.

“Anh Diệp Chương, có phải anh vẫn còn…”

Cô ta muốn hỏi Phong Diệp Chương có phải vẫn còn tức giận chuyện hôm đó không, nhưng lời còn chưa nói xong thì đã bị Phong Diệp Chương cắt ngang rồi.

Không, nên nói là cô ta bị ngó lơ rồi.

Chỉ thấy Phong Diệp Chương giống như là nhìn thấy một người quen, không nhìn Lục Kim Yến lấy một cái, quay người đi chào hỏi với người đó.

Lục Kim Yến cắn môi dưới, nhìn bóng lưng anh nói cười với người đó, dưới đáy mắt toàn là sự không cam.

Tại sao, tại sao lại trở nên như vậy!

Cô ta đang gào thét điên cuồng dưới đáy lòng.

Đều là lỗi của Cố Tuyết Trâm, nếu như không phải người phụ nữ đó phá hoại kế hoạch của cô ta, anh Diệp Chương sẽ không biết những chuyện đó.

Cố Tuyết Trâm, tôi và cô không đội trời chung!

Cố Tuyết Trinh vốn không biết Lục Kim Yến đã đem món nợ bị ghẻ lạnh tính lên đầu của cô rồi.

Lúc này cô bị ép đi theo bên cạnh của Cố Hải Sâm, nhìn ông ta dắt theo mình khen qua khen lại với người khác, nói tình cảm cha con của bọn họ tốt thế nào, trong lòng toàn là kinh tởm.

“Tổng giám đốc Cố bây giờ phát đạt rồi, thành thông gia với nhà họ Phong.”

“Chứ còn gì nữa, phải biết là ban đầu có không ít người muốn gả con gái vào nhà họ Phong, không ngờ bị hai người giành được rồi.”

“Phải đó, cô Cố xinh đẹp hơn người, cũng chả trách vị kia ở nhà họ Phong yêu thích, Tổng giám đốc Cố đã nuôi ra một đứa con gái tốt rồi.”

“Đâu có, đâu có, con gái nhà các vị cũng không tệ, chỉ là duyên phận chưa tới, sau này cũng có thể tìm được rể giỏi.”

“Ha ha, mong được như lời ông nói.”

Một đám lão già trung niên nói nói cười cười, Cố Tuyết Trinh đứng ở một bên, cười đến sắp cứng đờ rồi.

Đồng thời cũng có chút chua xót.

Trước giờ, cô đều biết Cố Hải Sâm yêu thương Cố Tuyết Trâm, nhưng hôm nay cô cũng coi như là tận mắt nhìn thấy, sự sủng ái không có giới hạn của người đàn ông này.

Cô không hiểu, rõ ràng cả hai đều là con gái của ông ta, tại sao lại có khác biệt lớn như vậy.

Nghĩ đến đây, cô đột nhiên không còn tâm trạng diễn tiếp nữa.

Cô nhìn đám người vẫn còn chuyện chưa nói hết, tìm cớ nói: “Ba, thật ngại quá, Diệp Chương gọi con qua đó, con qua đó trước đây.”

“Đi đi, đừng để Diệp Chương đợi.”

Cố Hải Sâm đương nhiên biết đây là cái cớ của cô, nhưng cũng không có vạch trần mà đáp.

Dù sao hiệu quả mà ông ta muốn đã hoàn thành rồi.

Thấy vậy, Cố Tuyết Trinh gật đầu rồi quay người rời khỏi.

Khi cô quay người rời khỏi, nụ cười nơi khoé miệng lập tức bị thu lại, trong mắt toàn là sự mệt mỏi.

Cô nhìn người đi qua đi lại ở xung quanh, vẫn phải cố gắng gượng tinh thần để khiến mình không biểu hiện ra điều gì dị thường.

Bất kể thế nào, tối nay cô cũng không thể để xảy ra chuyện.

Nếu không bên bà Phong tuyệt đối sẽ không dễ dàng bỏ qua cho cô.

Nghĩ như vậy, cô cũng đi về phía của Phong Diệp Chương.

Không ngờ nhìn thấy Phong Diệp Chương và Mộ Triều Ca đang nói chuyện.

Hai người cũng không biết đang nói cái gì, ý cười trên mặt không ngớt đi.

Đặc biệt là Mộ Triều Ca, xinh đẹp động lòng người, khiến người ta nhìn mà không dời nổi mắt.

Cô mím môi, cũng không biết nghĩ tới cái gì nữa, ngừng bước chân lại không có tiến lên trước quấy rầy.

So với sự không quan tâm của cô, Lục Kim Yến ở bên kia sắp tức đến phát nổ rồi.

Ả tiện nhân Cố Tuyết Trâm đó cô ta chưa thắng được thì cũng thôi đi.

Nhưng người phụ nữ ở đâu đâu xuất hiện này cũng khiến cô ta khoanh tay bó gối.

Nguyên nhân rất đơn giản, gia thế của Mộ Triều Ca vốn không kém.

Nghĩ đến mấy thứ này, Lục Kim Yến buồn bực mà một hơi uống cạn ly rượu trong tay.

Cứ như vậy, cũng không biết qua bao lâu, nghi thức khai mạc sắp bắt đầu rồi, Phong Diệp Chương và Mộ Triều Ca đề xuất rời khỏi.

“Tuyết Trâm vẫn chưa về, tôi qua đó tìm thử.”

Mộ Triều Ca biết lát nữa bắt đầu nghi thức khai mạc, thân là người nhà họ Phong bọn họ phải lên sân khấu đọc diễn văn, cho nên không có ngăn cản.

Sự rời đi của Phong Diệp Chương đương nhiên Lục Kim Yến cũng nhìn thấy.

Lúc cô ta đang chuẩn bị đi tới bám lấy lần nữa thì phát hiện anh Diệp Chương của cô ta đi thẳng đến chỗ Cố Tuyết Trinh ở trong góc.

“Ả tiện nhân này!”

Đôi con ngươi của cô ta hiện lên ánh sáng đố kỵ, nghiến răng nghiến lợi.

Nhưng Cố Tuyết Trinh nhìn thấy Phong Diệp Chương thì rất kinh ngạc.

“Sao anh qua đây rồi?”

Cô nói xong thì nhìn về phía Mộ Triều Ca ở đằng sau anh, thì thấy Mộ Triều Ca đã nói chuyện với ai rồi.

“Sắp đến giờ khai mạc rồi, mẹ bảo chúng ta qua đó chuẩn bị.”

Phong Diệp Chương đương nhiên sẽ không nói là thấy cô đi quá lâu chưa về, nên có chút lo lắng.

Anh giấu diếm câu trả lời, Cố Tuyết Trinh cũng không có hoài nghi.

“Vậy chúng ta qua đó đi.”

Cô nói xong thì đứng dậy, đi về phía sân khấu trong nhà.

“Tôi rất vui vì mọi người có thể dành thời gian trong công việc bận rộn của mình đến tham dự bữa tiệc từ thiện của chúng tôi lần này, bây giờ tôi tuyên bố buổi tiệc chính thức bắt đầu!”

Bà Phong đứng trước sân khấu, mỉm cười nói: “Thân là chủ nhà, buổi quyên góp tối nay sẽ do Diệp Chương nhà chúng tôi quyên trước.”

Nghe vậy, Phong Diệp Chương thị ý bảo Hứa Khiêm đem bức tranh mực mà anh đã chuẩn bị ra.

“Đây là Thu Sơn Chi Tác của Vương Duy đại sư, hy vọng người có duyên có thể trân trọng.”

Lời của anh vừa dứt, Hứa Khiêm mở cuộn giấy ra.

Bức tranh phong cảnh bằng mực xuất hiện trước mặt đám đông, khơi dậy sự xuýt xoa của không ít già trẻ lớn bé.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện