Con Dâu Của Nhà Giàu

Xin Tự Trọng


trước sau

Advertisement
Cố Tuyết Trinh nhìn thấy hai người, trong mắt cô lóe lên sự kinh ngạc, bởi vì cô căn bản không nghĩ đến Lục Kim Yến cũng ở đây, hơn nữa toàn bộ ghế lô cũng chỉ có ba người bọn cô.

Cô phản ứng theo bản năng dừng bước lại, muốn lùi về phía sau, trực giác nói cho cô biết bên trong này có chút kì quặc.

Thế nhưng Phong Thùy Bích làm sao có thể để cho người đã sập bẫy chạy đi mất, cô ta giả bộ không nhìn thấy kéo Cố Tuyết Trinh hướng đến phía ghế lô.

Cố Tuyết Trinh cũng biết bản thân chạy không thoát, vì vậy dứt khoát theo cô ta ngồi xuống ghế lô.

Cô nhìn chung quanh một vòng, làm ra vẻ nghi hoặc dò hỏi: “Cô út à, con tới muộn sao? Sao chỉ có cô với em Kim Yến, Diệp Chương đâu? Con không thấy anh ấy, đi về rồi ư?”

Phong Thùy Bích tất nhiên biết rõ cô muốn nói cái gì, cười đáp: “Không phải con tới muộn, là chúng ta tới sớm, nhắc tới thì cũng là do lỗi của cô, nhớ sai thời gian, con tạm thời đợi một lát bọn họ sẽ đến.”

Cố Tuyết Trinh nhìn cô ta với vẻ bán tín bán nghi nhưng cũng không nói thêm gì nữa, chỉ có thể ngồi an tĩnh một bên chờ đợi.

Lục Kim Yến nhìn thấy thế, ánh mắt lóe lên nhìn về phía Phong Thùy Bích, tất cả đều không nói lời nào.

Sau một lúc liền có lần lượt từng người một đến ghế lô.

Những người này cũng không xa lạ gì với Cố Tuyết Trinh, bọn họ đều là những thiêm kim công tử trước đây từng thường xuyên chơi với Cố Tuyết Trâm.

Bọn họ nhìn thấy Cố Tuyết Trinh, ai ai cũng chào hỏi một cách trêu chọc.

“Lâu rồi không gặp Cố Tuyết Trâm, cứ tưởng cô đã từ bỏ tổ chức rồi.”

“Đúng vậy, nghe nói cô gần đây cứ một mực luôn ở trong nhà, chúng tôi đều tưởng cô muốn cải tà quy chính rồi đấy.”

“Còn phải nói, trước kia thì ngày ngày gọi chị em chúng ta đi club, đi hộp đêm, sao thế, cuối cùng cũng không thể nhịn thêm được nữa, muốn ra ngoài phóng túng rồi à.”

Đám người này bạn một câu tôi một câu khiến nụ cười lịch sự trên mặt của Cố Tuyết Trinh gần như không thể tiếp tục duy trì.

Nhất là khi cô nhìn thấy Hứa Hồng Dũng trong đám người ấy thì ánh mắt cô chợt trầm xuống, sau đó nhìn thấy anh ta trực tiếp đi thẳng đến trước mặt cô.

“Tuyết Trâm, tôi biết ngay cô kiềm nén không được bao lâu, haha, quả nhiên bị tôi đoán trúng rồi, mấy hôm nay cô bị Phong tổng theo dõi thấy ngột ngạt chán nản lắm rồi phải không? Đi, hôm nay chúng ta không say không về.”

Anh ta vừa nói liền đưa tay lên.

Cố Tuyết Trinh nhìn thấy liền mạnh mẽ đẩy người ra: “Cậu Hứa, xin tự trọng.”

Nói xong cô đứng lên, không kiêng nể tỏ thái độ tức giận nhìn Phong Thùy Bích, trong nội tâm đã đoán được bản thân cô đã bị tính kế.

Vốn dĩ Phong Thùy Bích đối với cô từ trước đến giờ đều là ác ý, làm sao có thể có ý tốt nói cho cô nghe chuyện của Phong Diệp Chương.

Hơn nữa nếu như có chuyện gì thì Phong Diệp Chương cũng sẽ chủ động nói với cô.

Quả nhiên là cô ngu xuẩn, vậy mà cứ nghĩ Phong Thùy Bích tốt xấu gì cũng là người nhà họ Phong, không đến nỗi sẽ làm loạn đến mức khó coi, ai ngờ cô ta cũng là người suy tính bất kể hậu quả.

Nếu như hôm nay cô la cà lêu lỏng cùng bọn người này thì ngày mai không chắc sẽ truyền ra những tin đồn gì nữa.

Đến lúc làm hại đến thể hiện của nhà họ Phong, bà Phong bên đấy sẽ càng không tha thứ cho cô.

Nghĩ vậy, cô cũng không cố so đo tranh cãi với Phong Thùy Bích, cất giọng lạnh lùng nói: “Xin lỗi, tôi còn có chuyện, tôi đi trước đây.”

“Ấy, Cố Tuyết Trâm, ý của cô là sao? Chúng tôi mới đến mà cô lại muốn di sao?”

“Đúng là, có phải bây giờ đã trở thành bà trẻ nhà họ Phong nên thấy chúng tôi chướng mắt phải không?”

“Còn phải nói, từ khi cô ấy bước vào nhà họ Phong thì rất ít để tâm đến nhóm bạn bè chúng ta đây, xem ra là muốn phân rõ quan hệ với chúng ta.”

Cố Tuyết Trinh nghe bọn họ mỗi người một câu, lông mày nhíu chặt.

Cô ấy thật sự là muốn phủi sạch quan hệ với bọn người này, chỉ là những lời này không thể nói thẳng ra như thế, nếu không sẽ xúc phạm bọn họ.

“Tôi không phải có ý như thế, tôi thật sự có chuyện.”

Cô mím môi, mở miệng nói lần nữa, chỉ hy vọng đám người này có thể buông tha để cô đi.

Tuy nhiên đúng lúc này có hai cô gái từ trong đám người bước ra.

Các cô ấy mỗi người túm chặt lấy một tay của Cố Tuyết Trinh, kéo cô cười nói: “Được được, cho dù cô muốn đi thì ít nhất cũng phải uống vài ly rồi mới đi.”

Nói xong bọn họ liền cưỡng ép kéo Cố Tuyết Trinh đến bên bàn rượu, nơi đó đã có người rót sẵn rượu.

Dưới ánh đèn mờ ảo, ly rượu kia hiện ra ánh sáng âm u.

Cố Tuyết Trinh nhìn vào, trong tiềm thức cố gắng kháng cự.

Vì đã đoán được sự tụ tập lần này là sự tính toán của Phong Thùy Bích và Lục Kim Yến nên cô càng phải để phòng, mà trong lúc này thì rượu là thứ đương nhiên không được chạm vào.

“Sợ là khiến mọi người mất hứng rồi, mấy ngày này dạ dày tôi không được khỏe, bác sĩ một mực bắt tôi phải kiêng rượu.” Cô lấy cơ qua loa.

Ai ngờ lời vừa nói ra thì đã bị người khác vạch trần.

“Ồ, không thể uống rượu sao? Nhưng mà hôm qua em lại nhìn thấy chị uống rượu mà!” Lục Kim Yến làm ra vẻ ngạc nhiên lên tiếng.

Lúc cô ấy nói những lời này, không khí như đông cứng lại trong giây lát, chỉ là rất nhanh chóng bị phá vỡ.

Cô gái cưỡng ép Cố Tuyết Trinh bất mãn nhìn cô.

“Cố Tuyết Trâm, cô như thế này không thú vị gì cả.”

“Đúng vậy, còn làm bộ với tôi!”

Cố Tuyết Trinh thấy thế giận dữ liếc nhìn Lục Kim Yến, cự tuyệt thêm một lần nữa: “Tôi thật sự không thể uống, hôm qua là do không còn cách nào, mọi người xem ngoại trừ hôm qua, trước đây có khi nào ra ngoài đâu?”

Nói xong, cô nhìn bốn phía chung quanh.

Những người khác mặt đối mặt nhìn nhau, cũng không biết là ai từ trong đám đông này nói một câu: “Nếu như không uống được nồng độ cao, vậy chung ta uống cocktail được chứ.”

“Đúng đúng, không phải còn có cocktail sao, thứ đó cũng giống như một thức uống.”

Mọi người nói xong liền có người tìm phục vụ mang cocktail đến.

Cố Tuyết Trinh nhìn những ly cocktail đầy màu sắc không thể cưỡng lại được, rất nhiều ly liên tiếp được rót ra.

May mắn thay nồng độ rượu này quả thật không cao, vẫn trong khả năng chịu đựng của cô, không đến mức bị bại lộ thân phận.

Ngay tại thời điểm cô bị bạn rượu quấn lấy thì Phong Thùy Bích và Lục Kim Yến lặng lẽ rời đi.

Hai người ra khỏi ghế lô, không trực tiếp xuống lầu mà cố ý hướng về chỗ ghế lô của Phong Diệp Chương đi đến.

Bọn họ biết tối hôm nay Phong Diệp Chương sẽ ở bên này thảo luận hợp tác, sẽ dẫn theo trợ lý, vì vậy liền toan tính như vô tình gặp.

Mà trên thực tế thì kịch bản cũng diễn ra hoàn toàn chính xác như ý bọn họ muốn.

Hứa Khiêm nhìn thấy hai người thì liền lễ phép chào hỏi: “Ngũ tiểu thư, Cố tiểu thư, vì sao hai người lại ở đây?”

Lục Kim Yến không trả lời mà nhìn vè phía Phong Thùy Bích.

Phong Thùy Bích cười đáp: “Tụ họp với chị em ở đây, ở phía trước ghế lô.”

Cô ta vừa nói vừa chỉ một cái ghế lô, lập tức dường như nghĩ ra điều gì đó liền dò hỏi: “Đúng rồi, trợ lý Hứa ở đây, vậy Phong Diệp Chương đang ở phía trong bàn chuyện kinh doanh sao?”

Hứa Khiêm gạt đầu: ‘Đúng vậy, tổng giám đốc hẹn Vương đổng.”

Phong Thùy Bích gật đầu: “Nếu vậy thì tôi sẽ không qua đó quấy rấy, đi trước nhé!”

Cô ta nói xong thì ra hiệu cho Lục Kim Yến đi theo mình.

Kết quả mới đi được hai bước thì cô ta mới giả vờ như sực nhớ ra điều gì đó, nghiêng đầu bước nhanh đến bên cạnh Hứa Khiêm.

“Đúng rồi, trợ lý Hứa, có chuyện này…. cậu tôt nhất nên nói với Phong Diệp Chương một tiếng.”

Hứa Khiêm nhìn vẻ mặt do dự của của ta thì có chút nghi hoặc.

“Ngũ tiểu thư đang ám chỉ chuyện gì?”

Phong Thùy Bích nghe những lời này, trong mắt liền lóe lên một tia tính toán.

Cô ta ra vẻ mím môi nói: “Vừa nãy tôi từ phía bên kia đi qua dường như có nhìn thấy Cố Tuyết Trâm, ở phía trước ghế lô, một đám người, nhìn thoáng qua cũng không phải tốt lành gì, tóm lại ngươi cứ nói Diệp Chương đi qua xem xem, đừng để Tuyết Trâm xảy ra chuyện gì.”


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện