Cô Vợ Quyến Rũ: Ông Xã Đại Nhân Yêu Em Nữa Đi

Người Khác Không Ép Buộc Tôi


trước sau

Vân Khanh nhận ra rằng gương mặt của người này đáng ghét từ trong xương, lúc nào cũng có thể làm cô tức chết.Cô xách túi lên, chuẩn bị đi ra ngoài, cô làm sao có thể ăn được bữa cơm này chứ?Nhưng vừa đứng lên thì Thẩm Thanh Diệp lại xuất hiện ở cửa, mang theo nụ cười trêu chọc: "Anh hai, sao anh đến sớm thế..."Nhìn thấy Vân Khanh thì anh ta hơi ngẩn người, trên mặt người phụ nữ này như bị một tầng lửa bao phủ, sắc mặt lúc xanh lúc trắng, làm sao mà tức giận đến như thế?Thẩm Thanh Diệp chớp mắt nhìn người đàn ông đang dựa vào ghế với tư thế thoải mái, ánh mắt như muốn nói: "Đã cho anh cơ hội rồi mà sao anh lại bắt nạt người ta thành thế này?""Luật sư Thẩm..." Vân Khanh mím môi, đang định nói.Thẩm Thanh Diệp vội vàng bước lại: "Vân tiểu thư, trợ lý Tiêu đã nói tình hình buổi sáng cho tôi biết rồi, tôi muốn nói với cô vài câu!"Giờ thì hay rồi, Vân Khinh muốn đi cũng không được."Đến đây, chúng ta ăn cơm trước, tôi vừa mới đến, đầu bếp cũng đang chuẩn bị thức ăn rồi.""Tôi không có thói quen ngồi cùng bàn với người khác." Vân Khanh trả lời, ý tứ rõ ràng!"Vẫn còn có thói quen đặc biệt này sao? Thế thì phải làm sao bây giờ? Công ty của anh hai ở gần đây, anh ấy rất hay ăn ở nhà hàng này. Tôi thấy thế nên mới nói cùng nhau ăn cơm." Thẩm Thanh Diệp vẻ mặt thuần khiết."..."Vân Khanh còn có thể nói gì được nữa?Lại phải ngồi xuống.Mà bên kia, người đàn ông vô liêm sỉ nào đó đang rất tự nhiên trò chuyện với Thẩm Thanh Diệp.Nhân viên phục vụ lại mang thực đơn lên, hỏi có cần phải thêm thức ăn không.Vân Khanh vươn tay nhận lấy: "Để tôi xem."Đến lúc mang đồ ăn lên thì Thẩm Thanh Dự nói muốn tới mà vẫn chưa thấy xuất hiện.Vân Khanh nhìn một bàn đầy đồ ăn, nhướn mày: "Sao lại chỉ nhìn thế? Ăn đi, tôi không khách khí nữa."Thẩm Thanh Diệp nuốt nước bọt, cầm đũa lên rồi lại dừng lại giữa không trung, nhìn một bàn thức ăn đỏ rực, đúng là khó mà hạ đũa.Người đàn ông bên cạnh cũng cầm đũa lên, gắp một miếng, Thẩm Thanh Diệp trợn mắt: "Anh hai?"Người đàn ông cho thức ăn vào miệng, sau đó ăn một miếng cơm, mặt không đổi sắc.Thẩm Thanh Diệp ngạc nhiên, khẽ nuốt nước bọt, bàn tay run run cũng vươn về phía bàn ăn đầy ớt, gắp một miếng, suy nghĩ mãi rồi mới bỏ vào miệng.Nhưng vừa mới nhai một miếng thì gương mặt tuấn tú của Thẩm Thanh Diệp đã đỏ lên, bất chấp hình tượng mà đứng dậy đi tìm nước uống.Vân Khanh không ngờ Thẩm Thanh Diệp lại không thể ăn cay.Trong ấn tượng của cô, cô từng nghe Thập Tam nói "người nào đó" không thể ăn cay.Thế nên cô mới không chút khách khí gọi tất cả những món cay, lại còn chú thích đặc biệt cay.Có thù không báo thì không phải phụ nữ.Nhưng mà sao người kia ăn xong lại không thấy phản ứng gì?Cô hơi áy náy, bởi vì Thẩm Thanh Diệp bị cay đến mức phải chui vào nhà vệ sinh.Đến tận khi ăn xong bữa thì Thầm Thanh Diệp mới bình tĩnh lại được.Vân Khanh ăn rất hài lòng, dù sao cô cũng không sợ cay, thế nên nhanh chóng đứng dậy đi tính tiền.Trong phòng chỉ còn hai người đàn ông. Thẩm Thanh Diệp vừa súc miệng xong, lại mở một chai nước đá, vừa uống vừa kinh ngạc: "Anh hai, em nhớ anh còn ăn cay thua cả em, sao vừa rồi anh lại có thể..."Còn chưa nói hết câu thì chai nước trong tay đã bị giật mất!


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện