Cô Vợ Nóng Bỏng: Giám Đốc Đại Nhân Thêm Chút Sức

Đêm muộn không về nhà


trước sau

Advertisement

Chương 7.2: Đêm muộn không về nhà

Vân Khanh nằm im trong vòng tay cô, mưa làm cô nhức cả mắt, cuối cùng cô khóc như mưa sột soạt thế này, "Gia Ngọc, tớ... đau quá."

“Tớ biết, tớ biết.” Tô Gia Ngọc ẩn ủi.

"Tớ là bác sĩ, nhưng tớ không chữa khỏi bệnh, tớ rất tốt, nhưng tớ đã sống quá tệ ... Tớ đã sai ở đâu? Anh ta sẽ giẫm đạp lên tớ như vậy, chọc thủng tim tớ, lột sạch da thịt của tớ. Tớ thực sự rất đau ... "

Tô Gia Ngọc giấu những giọt nước mắt của mình và cúi đầu xuống.

...

Tỉnh lại trong bệnh viện lần này.

"Câụ ấy là người bình tĩnh nhất trong chúng ta, tại sao câụ ấy lại muốn chết?"

"Câụ ấy yêu Cố Trạm Vũ. Cũng giống như câụ, bắt được kẻ phản bội không muốn bỏ đi, giống như đánh một bản sao."

Hạ Thủy Thủy nhướng mày, "Tớ mê tiền. Mấy tên tiểu tử kia đập nát tiền của chồng tớ, tớ không thể thổ huyết! Mà Tiêu Cửu, vậy mà, cậu tình cờ ở trên đường mà câụ ấy tự sát?"

"Cố Trạm Vũ yêu cầu thư ký gọi cho tớ!"

Vân Khanh nhúc nhích, biểu thị nàng đã tỉnh, mở mắt ra, hai mặt thật lớn.

“Trông đừng giống một con khỉ.” Cô khó khăn thì thầm và liếc nhìn màn hình trên đầu giường “Lần này tớ hơi khổ sở?

Tô Giá Ngọc cất ống nghe đi, nói: "Hôn mê ba ngày! Viêm phổi! Tớ đã khống chế cho cậu, vậy cậu hãy nằm viện một tuần!"

"Đúng."

Hạ Thủy Thủy nghiêng chân quan sát cô hồi lâu, "Khanh Khanh, cậu có thể khóc."

Người trên giường rũ xuống mi mắt, khuôn mặt càng nhỏ hơn, bị  tóc đen che khuất tầm mắt, "Đừng khóc nữa, tớ hiện tại muốn giàu có."

"..." Loại mạch não gì vậy?

Ngoài cửa tiểu khu, Tô Gia Ngọc cau mày, "Sẽ không bị bệnh chậm phát triển?"

“Tớ nghĩ câụ vừa học y.” Hạ Thủy Thủy chế nhạo “Có gì không thể hiểu nổi. Đàn bà mất tình tự nhiên sẽ vì tiền, bên cạnh phải có thứ gì đó. Đây cũng gọi là lý lạnh lùng, cô tự tìm cách chống đỡ ”.

...

Một tháng sau.

Từ Cục Y tế đi ra, Vân Khanh nhíu mày.

Chiếc Honda màu trắng lái xe rời khỏi khu vực chính phủ, Tô Gia Ngọc gọi: "Làm sao?"

Vân Khanh quét đường, "lại đóng cửa."

"Lấy chứng chỉ chuyên môn của bác sĩ trị liệu X còn khó, huống chi là mở trung tâm trị liệu cho các cặp vợ chồng, Khánh Khanh, sao cậu không quay lại bệnh viện."

"Thật kinh tởm khi tớ sẽ không ở lại chỗ đó. Hơn nữa, địa chỉ cho thuê. Nó không chỉ là chứng chỉ, nó sẽ luôn được xử lý."

Tô Gia Ngọc thở dài, "Tớ không hiểu. Sáu năm trước, khi cậu đi Mỹ phẫu thuật tim mạch, tại sao lại lấy bằng nhân cách trở về, khiến công việc khó khăn như vậy."

"Giải phẫu tim đầy người, tớ bị vắt kiệt, X ngoại trị liệu thành thục lợi nhuận, ta không vui."

"Cậu thay đổi chuyên ngành mà không thảo luận với người khác. Đúng vậy, cậu mất liên lạc cả năm đó, dù sao cũng không liên lạc được."

Vân Khanh nhướng mày, không, cô học ở Đại học Harvard, nhưng ký ức năm đó khá mơ hồ, cũng không biết tại sao.

"Nhân tiện, tớ làm thêm giờ, Khanh Khanh, cậu giúp tớ đi nhà trẻ đón con gái."




trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện