Cô Vợ Ngang Tàng Của Ông Trùm

Lilith


trước sau

Advertisement

Cố Khuynh Nhược chạy rất lâu rất lâu, cho đến khi bản thân cảm thấy mệt và chẳng còn sức để chạy tiếp thì dừng lại. Cô không biết mình phải đi đâu, nhưng người lúc này Khuynh Nhược nghĩ đến chỉ có Cố Hiểu Khê. Cô gọi cho Cố Hiểu Khê rất nhiều cuộc gọi, nhưng tất cả đều chuyển vào hộp thư thoại. Cố Khuynh Nhược buồn bã ngồi ngay ghế, trong lúc cô cảm thấy tuyệt vọng nhất thì một giọng nói có chút quen thuộc bất chợt vang lên: " Khuynh Nhược. " Khi Khuynh Nhược ngước đầu, nhìn theo hướng phát ra giọng nói thì thấy người đó là Tống Phù Ngọc. Cô ta đến ngồi bên cạnh, gương mặt hiện rõ sự quan tâm dành Cố Khuynh Nhược: " Sao em lại ở đây một mình? "

*" Em... em cãi nhau với mẹ nên bỏ đi. *" Khuynh Nhược ủ rũ đáp lời.

" Vậy em có liên lạc với chị em không? " Tống Phù Ngọc thấy Khuynh Nhược buồn bã, cô ta tỏ ra quan tâm hơn.

" Chị ấy không nghe máy. "

Tống Phù Ngọc nghe được câu này, trong lòng không ngừng hân hoan. Thời cơ của cô ta đã đến rồi!

*" Đừng buồn nữa. Để chị đưa em đi giải khuây, có chịu không? " *

Đối với Cố Khuynh Nhược, cô có chút khúc mắt với Tống Phù Ngọc. Nhưng vì cứ nghĩ cô ta thật sự là bạn của Hiểu Khê và là người tốt nên Khuynh Nhược không chút đắn đo khi đi cùng.

Tống Phù Ngọc đưa Cố Khuynh Nhược vào một quán bar lạ. Trong khi cô ta vô cùng thoải mái với những nơi như thế này thì Khuynh Nhược có chút e ngại khi trước đây Cố Hiểu Khê đã nhiều lần nhắc nhở cô không được vào quán bar. Nhưng do bị Tống Phù Ngọc lôi kéo, Cố Khuynh Nhược chẳng có cách nào từ chối. Trong lòng Khuynh Nhược thầm nghĩ, nếu biết trước bị lôi kéo vào quán bar, cô ấy thà sẽ đi bộ thêm một lúc nữa để suy ngẫm lại mọi thứ.

Tống Phù Ngọc và Khuynh Nhược không ngồi ở bàn bên ngoài. Cô ta đưa Khuynh Nhược vào một căn phòng riêng rồi nói với cô: " Chị ra ngoài nghe điện thoại một chút, em đợi chị nha. " Cố Khuynh Nhược ngoan ngoãn gật đầu, ngồi một cách khép nép. Cô lấy điện thoại và gọi một lần nữa cho Cố Hiểu Khê với hy vọng sẽ được trả lời, vì nếu như chị gái cô bắt máy, cô lập tức sẽ rời khỏi nơi này, nhưng cuối cùng vẫn chuyển vào hộp thư thoại.

Bên ngoài, Tống Phù Ngọc vừa gửi một tin nhắn, lập tức có ba tên đàn ông xuất hiện và cùng cô ta quay trở lại phòng. Nhìn thấy những người lạ mặt kia, Cố Khuynh Nhược lộ rõ vẻ ngại ngùng trên gương mặt, hỏi: " Chị Phù Ngọc, đây là? "

" Bạn của chị, họ đến đây chơi với em. "

" Chơi với em?" Cố Khuynh Nhược đột nhiên có linh cảm không tốt. Cô nhanh chóng đứng dậy, giọng có chút sợ hãi: " Em... em phải về nhà rồi. "

Khuynh Nhược bước đến cửa, tay chỉ cách tay nắm cửa một centimet thì bị chặn lại. Tống Phù Ngọc nhìn gương mặt xinh đẹp hiện lên sự sợ hãi kia, nét mặt cô ta không giấu được vẻ đắc ý: " Họ đến đây vì em mà, đừng làm họ thất vọng. " Cô ta vừa dứt, ba tên nam nhân kia cùng nhau tiến đến và kéo Cố Khuynh Nhược quay vào trong, đè thân thể cô xuống ghế. Người thì giữ hai tay cô lại, kẻ thì nắm chặt hai chân. Cố Khuynh Nhược dùng sức phản kháng nhưng chẳng khác nào làm trò đùa cho bọn họ. Cô nhìn Tống Phù Ngọc với đôi mắt thất vọng và hận thấu tâm can: " Tôi và chị không thù không oán, tại sao chị lại hại tôi? " Giọng cô không lớn nhưng đầy ắp sự căm phẫn.

" Muốn trách thì trách mày là em của Cố Hiểu Khê. Đúng rồi, tao cũng không ngờ cô ta có đứa em ngu ngốc đến vậy. " Nói đến đây, bộ mặt Tống Phù Ngọc hoàn toàn lộ rõ ra.

Đến lúc nay, Cố Khuynh Nhược mới thật sự nhận ra Tống Phù Ngọc trước nay đều là lợi dụng mình. Cô ta lừa dối và hãm hại cô chỉ vì chị gái cô là Cố Hiểu Khê. Khuynh Nhược càng nghĩ lại càng đau lòng.

Tống Phù Ngọc nói xong thì quay người bỏ đi, để mặc Cố Khuynh Nhược bị đám người kia chạm vào thân thể. Một tên đứng nhìn Khuynh Nhược ra sức giãy giụa, hắn biết cô sẽ không thoát được nên lên tiếng cảnh cáo: *" Cố nhị tiểu thư, cô ngoan ngoãn một chút, chúng tôi sẽ thay nhau nâng niu cô, nếu không cô đừng trách chúng tôi không biết thương hoa tiếc ngọc. " *

Cố Khuynh Nhược nhìn những gương mặt xấu xa kia, nước mắt đong đầy trong khóe mắt và bắt đầu không ngừng rơi xuống.

Tống Phù Ngọc vừa bước ra khỏi phòng liền không giấu được nét mặt thỏa mãn của mình. Chỉ ngày mai thôi, cả thành phố này sẽ biết chuyện xấu của Cố nhị tiểu thư. Đến lúc đó nhà họ Cố hay Cố Hiểu Khê cũng bị ảnh hưởng không ít. Chỉ nghĩ đến chuyện này mà cô ta không ngừng mong chờ.

Từ bên ngoài, một đám người cao lớn mặc đồ đen xông vào, bao vây cả quán bar. Cố Hiểu Khê và Trần Điềm Điềm bất ngờ xuất hiện, đụng mặt Tống Phù Ngọc khi cô ta còn chưa bước chân ra khỏi cửa. Nhìn thấy khí thế hùng hồn của Cố Hiểu Khê và người của cô, Tống Phù Ngọc cũng không chút sợ hãi. Hiểu Khê chắn ngang đường của Tống Phù Ngọc, đôi mắt cô toát lên vài phần sát khí, hỏi: " Em gái tôi đâu? "

" Cố đại tiểu thư, tôi làm sao biết được em gái cô ở đâu chứ? " Tống Phù Ngọc cười xong liền đáp.

Cố Hiểu Khê không muốn khai thác thêm gì từ Tống Phù Ngọc. Cô lạnh giọng ra lệnh cho thuộc hạ: *" Bắt cô ta lại. Lục soát nơi này cho tôi. " *

Hiểu Khê ghé sát tai Tống Phù Ngọc, sắc mặt cô ngày càng nặng nề, gằn từng câu từng chữ: " Em gái tôi mà mất một cọng tóc nào thì Tống Phù Ngọc cô cũng không yên với tôi đâu! "

Thuộc hạ của Hiểu Khê lục soát tất cả các phòng, cuối cùng cũng tìm được Cố Khuynh Nhược. Nhưng đập vào mắt Cố Hiểu Khê là cảnh Khuynh Nhược bị bọn chúng ghì chặt dưới ghế, không một mảnh vải che thân, thân thể vẫn đang bị chúng động vào. Hiểu Khê sững một lúc, không dám tin bọn người thấp kém đó dám động vào người thân của mình. Không đợi cô lên tiếng, đám thuộc hạ lập tức ập vào, bắt giữ cả ba tên. Bọn chúng vừa sợ hãi, lại lén nhìn Cố Hiểu Khê vì chúng từ lâu đã nghe danh, hôm nay được gặp quả nhiên còn hơn cả lời đồn. Cô mang vẻ đẹp cao quý và quyền lực của một nữ vương làm những người như bọn chúng chẳng dám mơ tưởng. Ngay lúc này, đôi mắt thâm trầm kia khiến chúng cảm thấy sợ hãi.

Cố Hiểu Khê đi vào bên trong, còn Khuynh Nhược co người ngồi trên ghế, chẳng dám ngước mặt nhìn ai cả. Hiểu Khê nhanh chóng cởi chiếc áo khoác dáng dài của mình rồi khoác lên người Cố Khuynh Nhược. Trong giây phút ấy, Hiểu Khê không nghĩ ngợi gì, lập tức ôm lấy Khuynh Nhược vào lòng. Cảm nhận sự ấm áp từ chị gái, Cố Khuynh Nhược ôm lấy Cố Hiểu Khê, khóc nức nở đến khản cả giọng.

" Có chị ở đây, đã không sao rồi! " Cố Hiểu Khê nghe tiếng khóc thê lương ấy, cô cũng tan nát tim gan.

Cố Hiểu Khê nhanh chóng cho Trần Điềm Điềm đưa em gái lên xe trước, còn mình nán lại nơi này một chút. Đám thuộc hạ vẫn còn chờ lệnh của Hiểu Khê, ba tên kia thì quỳ dưới chân cô, miệng không ngừng vang xin: " Cố gia tha mạng, chúng tôi chỉ làm theo lời của Tống Phù Ngọc. " Cô nhìn bọn chúng cầu xin mình, ánh mắt lạnh lẽo, giọng nói mang theo cái lạnh từ âm phủ thốt ra khỏi miệng: " Giết hết! "

Ba tên kia nghe xong thì như bị trời giáng, mắt mở trừng. Trong mắt chúng lúc này hiện lên hình ảnh của nữ quỷ Lilith, đáng sợ vô cùng. Cô vừa rời khỏi phòng, đồng thời bên trong cũng vang lên ba tiếng súng thật lớn khiến đám người ngoài kia phải sợ hãi mà ôm chặt đầu rồi chạt tán loạn. Cố Hiểu Khê đồng thời cũng ra lệnh:* " Đưa cô ta đi! "*

Cố Hiểu Khê để Khuynh Nhược ở lại chung cư của mình để nghỉ ngơi. Vì sợ Khuynh Nhược vẫn còn ám ảnh với chuyện lúc nãy, Hiểu Khê nhờ Điềm Điềm ở bên cạnh em gái. Còn cô lúc này ở phòng khách và gọi điện thoại.

" Là tôi, Melanie. "

" Tôi giúp gì được cho cô? " Ở đầu dây bên kia, Hoàng Mễ nhiệt tình trả lời.

" Trong vòng mười phút, đưa một bác sĩ phụ khoa đến chỗ của tôi. Cảm ơn. " Cố Hiểu Khê nói xong liền dứt khoác ngắt máy.

Thời gian còn chưa đến mười phút, bác sĩ cũng đã có mặt trước cửa nhà của cô. Nữ bác sĩ ấy được Hiểu Khê đưa vào phòng, sau khi kiểm tra cho Cố Khuynh Nhược xong, Điềm Điềm quay trở lại phòng và ở bên cạnh Khuynh Nhược. Còn vị bác sĩ và Hiểu Khê nói chuyện với nhau tại phòng khách

" Em gái tôi thế nào? " Cố Hiểu Khê ngồi trên ghế, lo lắng hỏi về tình trạng của Khuynh Nhược.

" Cố đại tiểu thư yên tâm, nhị tiểu thư chỉ là hoảng sợ mà thôi. "

" Cơ thể có bị xâm phạm hay không? " Khi hỏi đến chuyện này, Cố Hiểu Khê cố ý nhấn mạnh, hỏi bác sĩ.

" Dạ không! " Nghe được đáp án này, lòng cô lập tức nhẹ nhõm.

Cố Hiểu Khê bước vào phòng thì thấy Cố Khuynh Nhược đang ngủ trên giường, Trần Điềm Điềm vẫn luôn ở bên cạnh. Cô chầm chậm bước đến, ngồi ngay bên cạnh nơi Cố Khuynh Nhược ngủ. Nếu lúc nãy cô đến trễ, không biết mọi chuyện sẽ như thế nào.




trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện