Cô Vợ Mù: Ly Hôn, Anh Không Đồng Ý

Chương 399


trước sau

Hoắc Tùng Quân ra khỏi quán bar, nhìn thấy Lâm Bách Vĩ đang vất vả ép Châu Hữu Thiên vào trong xe của mình, mệt đến thở phì phò.

Anh vội vàng tiến lên giúp đỡ, hai người cùng nhau dìu Châu Hữu Thiên lên ghế phụ rồi thắt dây an toàn cho anh ta thật chặt.

“Tên nhóc này ăn gì lớn lên không biết? Sao lại nặng như vậy? Bình thường nhìn còn tưởng gầy lắm chứ” Nhìn Châu Hữu Thiên đang nhắm nghiền mắt dựa vào ghế phụ, mồm còn khẽ lẩm bẩm, Lâm Bách Vĩ tức giận phàn nàn.

Hoắc Tùng Quân vỗ võ vai anh ta: “Giao cậu ấy cho cậu đấy, tôi về trước đây.”

Khi anh giơ tay lên, Lâm Bách Vĩ đã ngửi thấy mùi rượu nồng nặc, vội gọi Hoắc Tùng Quân lại: “Tôi nhớ anh uống không nhiều, sao mùi rượu trên người lại nồng nặc như vậy, anh còn lái xe được không?”

Hoắc Tùng Quân chỉ vào quần áo còn hơi ẩm trên người, nhướng mày: “Tôi cố ý đổ đấy”

“Hả?” Lâm Bách Vĩ nhăn mặt khó hiểu.

Hoắc Tùng Quân nói: “Tôi vừa nói rồi, tôi muốn đi tìm Hoài An nhà tôi, đây là một cái cớ tốt”

Nói xong thì cười thần bí, xoay người đi về phía xe của mình.

Lâm Bách Vĩ ngơ ngác nhìn bóng lưng Hoắc Tùng Quân, thật lâu mới hiểu được ý của anh, cảm thán một tiếng: “Hoắc Tùng Quân ơi là Hoắc Tùng Quân, lúc bé đã ranh ma, lớn lên còn thêm cái tính vô liêm sỉ”

Hoắc Tùng Quân, người bị Lâm Bách Vĩ mắng thầm, lúc này đã ung dung lên xe trở về với khu nhà ở.

Anh không về nhà, mà đi thẳng đến cửa nhà Sở Minh Nguyệt, đứng một lúc, đợi cho tay chân có chút lạnh rồi mới gọi cho Bạch Hoài An.

Bạch Hoài An và Sở Minh Nguyệt ngủ cùng một giường, trong một gian phòng xa lạ, có ai đó còn đang lạ giường, đã một lúc lâu mà vẫn không ngủ được.

Sở Minh Nguyệt bên cạnh cô đã ngủ say. Tối hôm qua cô ấy không ngủ, sáng sớm hôm sau lại phải dọn nhà rồi đi mua sắm, bố trí đồ đạc trong nhà, đã quá mệt mỏi rồi. Trong lúc bọn họ nói chuyện, cô ấy đã ngủ thiếp đi.

Bạch Hoài An mở mắt ra nhìn trần nhà, đang nghĩ xem Hoắc Tùng Quân bây giờ đang làm gì thì điện thoại trên bàn đầu giường đột nhiên rung nhẹ.

Cô đưa tay cầm lấy, vừa thấy người gọi là Hoắc Tùng Quân, cô cẩn thận liếc nhìn Sở Minh Nguyệt bên cạnh.

Sợ đánh thức Sở Minh Nguyệt, Bạch Hoài An rón rén cầm điện thoại đi đến phòng khách rồi mới nối máy: “Alo, Tùng Quân, sao đột nhiên lại gọi cho em thế Đầu dây bên kia rất lâu không nói lời nào, chỉ có âm thanh tiếng thở của Hoắc Tùng Quân.

Vì đang gọi điện thoại nên tiếng hít thở như sát ngay bên tai, trong phòng khách tối tăm yên tĩnh nghe vô cùng mê người.

Hai má Bạch Hoài An có chút đỏ lên, giọng thêm phần ngọt ngào: “Làm sao vậy, sao anh không nói chuyện.”

Vừa dứt lời, Hoắc Tùng Quân không còn im lặng nữa, cất giọng khàn khàn: “Anh đang ở cửa, em ra đi”

Bạch Hoài An sững sờ một lúc, nhìn về phía cửa.

Hoắc Tùng Quân đến đây rồi sao?

Cô bước tới cửa, vừa mở cửa đã có một bàn tay thò tay vào, lôi cô ra ngoài.

Bạch Hoài An khẽ hét lên, cơ thể cũng thắt lại, nhưng khi ngửi thấy một mùi hương quen thuộc, tiếng hét mới giữ lại nơi cổ họng.

Hai má cô ửng hồng, Hoắc Tùng Quân kéo vòng eo thon thả của cô vào lòng, ôm chặt lấy cô, không để lại chút khoảng cách nào giữa hai người.

“Hoắc Tùng Quân, anh muốn chết sao!”

Giọng cô vừa nhẹ nhàng vừa gấp gáp, đôi mắt hoa đào nhìn chằm chăm Hoắc Tùng Quân, hai má cũng phồng lên.

Vốn tưởng rằng mình tỏ vẻ dữ tợn, nhưng bởi vì vừa rồi sợ hãi nên trong mắt còn đang ngấn nước, cô nhìn Hoắc Tùng Quân như vậy, có một loại mê hoặc khiến hơi thở của anh có chút dồn dập.

Giọng anh khàn khàn và trầm thấp: “Anh thật sự muốn chết, nhớ em muốn chết”

Những lời này vừa nói ra, trong lòng Bạch Hoài An chợt xao động, môi mím lại, một luồng nhiệt nóng dâng lên hai bên má: “Anh, anh đang nói linh tinh cái gì vậy, ngại chết người ta rồi”

Hoắc Tùng Quân nhìn cô bằng ánh mắt rực lửa, sau đó vùi mặt vào cổ cô, trên sống mũi cao có một cảm giác vô cùng mãnh liệt.

Đã vậy, người này còn không yên phận, không ngừng cọ vào làn da mỏng manh nơi cổ cô, vừa tê dại vừa nhột nhạt, Bạch Hoài An ngẩng đầu lên, khuôn mặt ửng hồng, bộ dạng trông vô cùng xinh đẹp.

Bạch Hoài An cảm thấy bàn tay to lớn của anh đang siết chặt, thắt lưng như sắp bị bẻ gãy, hô hấp cũng có chút khó khăn.

Cô ngửi thấy mùi rượu nồng nặc trên người Hoắc Tùng Quân, ngón tay trắng nõn vén tóc anh lên, thì thào: “Hoắc Tùng Quân, anh say rồi à?”

Hoắc Tùng Quân khẽ khit mũi, giả vờ mượn cơn say để trút hết tâm tư của mình, thân mật ôm lấy cô làm nũng.

Lòng Bạch Hoài An đã mềm nhũn trước bộ dạng này của anh, để mặc cho anh làm gì thì làm.

Hai người đang đứng ở hành lang bên ngoài, nói chuyện nhẹ nhàng, hành động thân mật, nếu có ai đó đi ngang qua, họ có thể nhìn thấy ngay hình ảnh mập mờ và xấu hổ này.

Cũng may là ở đây chỉ có hai hộ gia đình, chỉ cần Trần Thanh Minh không đi ra ngoài thì…

Bạch Hoài An đang suy nghĩ thì bỗng nhiên Thanh Minh xách túi rác đi ra.

Ầm” một tiếng, Trần Tức thì, bốn mắt nhìn nhau, bầu không khí trở nên đầy bối rối.

Bạch Hoài An sững sờ, sau đó lập tức đẩy Hoắc Tùng Quân ra.

Hoắc Tùng Quân còn đang đắm chìm trong khung cảnh dịu dàng vừa rồi, bỗng chốc bị đẩy sang một bên, lưng đập vào tường khiến cả người choáng váng.

Bạch Hoài An ngượng ngùng đỏ mặt, cúi đầu xuống, lui về phía sau Hoắc Tùng Quân, ôm chặt lấy cánh tay anh.

Trần Thanh Minh vẫn đang cầm túi rác với vẻ mặt kinh ngạc, lúc phản ứng lại liền huýt một tiếng sáo.

Bởi vì đang là ban đêm nên anh ta không dám thổi lớn, nhưng tiếng huýt sáo vừa nhẹ vừa dài càng làm tăng thêm sự mập mờ.

“Wow, hai người đúng là nồng nhiệt, ở nhà không có chỗ chơi hay sao? Còn chạy tới cửa nhà người khác…”

Trần Thanh Minh nhướng mày trêu ghẹo: “Cô nói xem, tôi đã đụng phải hai người bao nhiêu lần rồi mà vẫn không biết kiềm chế lại”

Bạch Hoài An vừa xấu hổ vừa khó chịu, trừng mắt nhìn anh ta: “Chúng tôi là người yêu, không phạm luật, cũng chưa từng làm những việc quá đáng ở nơi công cộng, liên quan gì đến anh. Còn anh, nửa đêm canh ba không ngủ mà ra đây làm gì!”

Trần Thanh Minh tỏ vẻ vô tội, nhấc túi rác trong tay lên: “Tôi chỉ ra ngoài vứt rác thôi mà.”

Hoắc Tùng Quân nhìn Bạch Hoài An và Trần Thanh Minh lời qua tiếng lại, trong mắt mang theo ý cười, anh kéo cô lại: “Đừng để ý đến anh ta, anh ta là một con cẩu độc thân nên ban đêm chỉ có thể đi vứt rác mà thôi.”

Cả người Trần Thanh Minh bị đả kích: “..”

Túi rác trên tay ném không được, không ném cũng không xong, cuối cùng tức giận liếc mắt nhìn đôi tình nhân không biết xấu hổ kia, lẳng lặng xách túi rác trở về.

Lúc Bạch Hoài An đối mặt với Trần Thanh Minh thì hùng hồn lắm, đến khi anh ta rời đi, trên mặt cô lại hiện lên một vệt đỏ, cô đập mạnh vào ngực Hoắc Tùng Quân: “Đều tại anh, ở cửa đã động tay động chân với em rồi”

Hoắc Tùng Quân bắt lấy nắm đấm của cô, đặt lên môi hôn nhẹ, ánh mắt nhìn cô như thiêu đốt: “Vậy thì chúng ta về nhà đi, về nhà anh sẽ động tay động chân với em, làm gì cũng được.”

Bạch Hoài An nhớ tới mấy cảnh tượng khó tả trước đây, mặt đỏ thành quả cà chua, cúi đầu xuống.

Đã ba tháng cô không gặp Hoắc Tùng Quân, kỳ thật cũng rất nhớ anh.

“Em đã nói rồi, em sẽ ở cùng Minh Nguyệt tối nay…”

Bạch Hoài An nhỏ giọng lẩm bẩm.

Hoắc Tùng Quân cười hỏi: “Cô ấy ngủ rồi à?”

“Ừm” Bạch Hoài An gật đầu.

“Vậy thì nhiệm vụ của em đã hoàn thành, kế tiếp anh sẽ hoàn thành nhiệm vụ của mình” Hoắc Tùng Quân nói xong thì hạ người xuống, đột nhiên bế ngang người cô lên.

Bạch Hoài An khẽ kêu lên một tiếng, cánh tay theo bản năng ôm lấy cổ anh.

Hoắc Tùng Quân thuận thế, hôn nhẹ cô một cái: “Đừng lo, tối nay anh sẽ chú ý chừng mực, sáng sớm mai sẽ đưa em về trước khi Sở Minh Nguyệt tỉnh lại. Dù sao hai nhà chúng ta cũng gần nhau, rất thuận tiện”

Bạch Hoài An nhìn bộ dạng không biết xấu hổ của anh mà sững sờ.

Hóa ra anh vui vì Minh Nguyệt đã mua một căn nhà gần nhà họ để thuận tiện cho anh!


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện