Cô Vợ Đánh Tráo

Tham dự với tư cách là bạn gái tôi


trước sau

Advertisement

Sau khi đọc địa chỉ của mình, Thẩm Kiều ra ngoài ngồi đợi.

Đợi khoảng hai mươi phút sau, Hàn Tuyết U mới lái xe xuất hiện trước mặt cô, sau khi chiếc xe dừng lại, Thẩm Kiều nhanh chóng tiến lên mở cửa xe, ngồi vào bên trong.

“Có chuyện gì đấy?”

“Đến công ty trước đi, mình sắp trễ, trên đường mình sẽ kể với cậu.”

Hàn Tuyết U nghe vậy chỉ có thể gấp gáp quay đầu.

“Tại sao Dạ Mạc Thâm lại đột nhiên muốn tịch thu điện thoại của cậu vậy? Có phải cậu làm mất lòng anh ta không? Hay là bản thân cậu để lộ điều gì đó?“

Nghe vậy, Thẩm Kiều lắc đầu:. Đam Mỹ Sắc

“Không có, mình không để lộ gì hết, chỉ có điều tối hôm qua bọn mình cãi nhau.”

“Cãi nhau? Kể việc tối qua nghe xem nào.”

Thẩm Kiều kể lại quá trình gây gồ với Dạ Mạc Thâm, cô không dám kể quá chỉ tiết, chỉ nói sơ sơ nguyên nhân cãi vã cho Hàn Tuyết U.

“Theo mình, anh ta vẫn không thích cậu đâu, anh ta nói mấy lời cũ rích này để đâm thọt trái tim cậu thôi, đúng là độc miệng.

Nghe được câu anh ta không thích cậu, trong lòng Thẩm Kiều thầm cảm thấy trống rỗng, buồn man mác gật đầu: “Đúng vậy, hẳn anh ta rất ghét mình.”

“Xét tình hình hiện tại mà phân tích, cậu chưa để lộ bí mật, cũng chẳng nói gì kỳ lạ, vậy hẳn anh ta vẫn chưa phát hiện mới đúng. Dù sao chuyện này chỉ có hai người chúng ta biết, phải không?”

Thẩm Kiều nghiêm túc gật đầu: “Mình chỉ nói với một mình cậu.”

“Vậy là được, mình đoán anh ta cầm điện thoại của cậu chủ yếu là muốn trêu chọc cậu mà thôi, suy cho cùng… Anh ta chỉ muốn cậu phải trả cái giá thật đắt, nên bắt cậu chịu đủ các kiểu hành hạ.”

“Tuyết U, bây giờ không phải lúc phân tích điều này, điện thoại ở trong tay anh ta, đoạn tin nhắn trò chuyện của chúng ta sẽ bị phát hiện.”

“Mình thấy, chuyện quan trọng như vậy, sau đó cậu không xóa tin nhắn sao?“

Thẩm Kiều cũng cảm thấy mình thật bất cẩn, “Trước thì có, nhưng tin nhắn mới nhất vẫn chưa xóa, mình cũng không ngờ anh ta lại bỗng dưng cướp điện thoại của mình.”

“Làm sao bây giờ? Điện thoại bị tịch thu, anh ta không chịu trả cho cậu, cậu chỉ còn cách hy vọng anh ta đừng kiểm tra điện thoại cậu mà thôi.”

Thẩm Kiều cảm thấy nhức đầu, đưa tay xoa xoa ấn đường đang phát đau. Hàn Tuyết U không biết làm gì chỉ đưa mắt nhìn cô, không nhịn được mà mắng: “Mình sắp chết vì sự ngu ngốc của cậu, biết thế thì xóa tin nhắn từ đầu đi, bây giờ đã chẳng cần phải gấp gáp như vậy.”

Thẩm Kiều không nói gì.

“Mình đưa cậu đến công ty trước, cậu đừng có tự làm loạn, mọi thứ đều phải xem xét tình thế mà làm.

Nói xong, Hàn Tuyết U nhét một cái điện thoại vào tay cô: “Đây là điện thoại của mình, cậu dùng trước qnỈ”

Thẩm Kiều gật đầu: “Ừ! Vậy còn cậu?”

“Đồ ngốc, đây là điện thoại dự phòng, mình còn điện thoại chính ma “Ừ”

“Sắp tới, nếu có chuyện gì cậu cứ gọi cho mình, những việc khác cậu cứ xem tình hình mà làm, nhanh chóng lấy lại điện thoại đi.”

Thẩm Kiều xuống xe, ngoảnh đầu nhìn Hàn Tuyết U với vẻ lo âu, Hàn Tuyết U khoát tay với cô: “Vào đi.”

Lúc này, Thẩm Kiều mới cất bước vào trong. Cô hít sâu một hơi, tự dằn lòng phải tỉnh táo, không nên làm bừa.

Sau khi vào công ty, Thầm Kiều lên lầu đi đến vị trí của mình, thấy trong phòng làm việc khá yên tĩnh, cô đứng dậy pha một cốc cà phê mang vào phòng.

Khi đẩy cửa bước vào, ánh mắt bình tĩnh của Dạ Mạc Thâm vẫn rơi trên màn hình vi tính, ngón tay gõ bàn phím, trông có vẻ rất tập trung.

Thẩm Kiều đảo mắt, đôi môi nhẹ nhàng mấp máy, đặt cà phê lên bàn của anh.

“Cậu chủ Dạ, cà phê của anh.”

Dạ Mạc Thâm không hề trả lời cô, môi Thẩm Kiểu giật giật, thiếu chút nữa đã hỏi anh lúc nào mới chịu trả điện thoại cho cô.Kết quả lời nói đến bên mép, Thẩm Kiều mới sực tỉnh, cô tỉnh táo lại.

Không được làm loạn.

Nghĩ đến đây, Thẩm Kiều đè nén suy nghĩ trong lòng, đặt cà phê xuống rồi xoay người ra khỏi phòng làm việc.

Dạ Mạc Thâm nghe được tiếng cửa đóng sầm lại, mà người vừa bước vào yên lặng hệt như chưa từng có ai vào, anh không kìm được mà ngước mắt nhìn ly cà phê.

Không tìm anh để đòi điện thoại?

Dạ Mạc Thâm nheo mắt, đưa tay rút điện thoại của Thẩm Kiểu từ trong túi quần ra.

Chiếc điện thoại này đã rất cũ, trông có vẻ là đời đầu, dù vứt đi cũng chẳng cần đau lòng. Nhưng tối qua, khi không thấy điện thoại đâu, trông cô ấy rất hoảng hốt, khiến anh đặc biệt muốn xem thử trong chiếc điện thoại rốt cuộc có bí mật gì. Nhưng đến cuối cùng anh vẫn chưa mở ra.

Dạ Mạc Thâm anh không có bất kỳ hứng thú gì với việc tò mò bí mật của người khác.Nếu không có cú điện thoại từ chồng trước của cô, Dạ Mạc Thâm sẽ không tịch thu điện thoại của cô.

Nếu trả lại điện thoại cho cô, chồng cũ vẫn sẽ gọi lại cho cô, đến lúc đó vẫn tiếp tục liên lạc. Mới nghĩ tới đây thôi, Dạ Mạc Thâm đã không còn do dự gì nữa, gọi điện cho Tiêu Túc.

“Cậu đi mua một tấm thẻ điện thoại mới cho tôi, nhân tiện mua sim luôn.”

Tiêu Túc bên kia mặc dù không rõ lí do là gì nhưng vẫn làm theo.

Thẩm Kiều trở lại vị trí của mình, thở phào một hơi.

Tiếng chuông điện thoại khẽ reo lên, Thẩm Kiều lấy ra xem, là đoạn tin nhắn từ Hàn Tuyết U, hỏi cô mọi chuyện tiến triển thế nào?

Thẩm Kiều kể từng đoạn cho cô nghe, Hàn Tuyết U giơ tặng cô ngón tay cái, bảo cô tiếp tục giữ vững, ít nhất cả ngày hôm nay đừng nên chọc Dạ Mạc Thâm, đương nhiên nếu có cơ hội nói ra thì phải nắm chắc cơ hội đó.

Thẩm Kiều cất điện thoại di động, buồn bã cả ngày.

Cô thật sự lo lắng, sợ Dạ Mạc Thâm sẽ phát hiện bí mật của mình, nhưng khi ở trước mặt Dạ Mạc Thâm cô cũng cố gắng giữ im lặng tuyệt đối, không dám tìm anh đòi điện thoại.

Mà Dạ Mạc Thâm trông như thể đã quên đi chuyện này.

Cho đến thời gian gần tan ca, Dạ Mạc Thâm đột nhiên yêu cầu cô đến tham dự một buổi dạ tiệc cùng anh.

Hàng lông mày xinh xắn của Thẩm Kiều nhíu lại. “Cậu Dạ định tham dự bữa tiệc tư nhân này? Hình như không liên quan đến tôi?”

Dạ Mạc Thâm nhướng mi, lạnh lùng nói: “Tham dự với tư cách là bạn gái tôi, sau này tôi sẽ trả điện thoại cho cô.”

Nghe xong, Thầm Kiều không nhịn được mà cắn môi dưới.

Chết tiệt, anh ta lại uy hiếp cô. Cô ngẩng đầu lên nhìn chằm chằm vào mắt anh: “Sao tôi biết anh có lừa gạt tôi hay không? Dù sao…”

Tối hôm qua, anh ta cũng vừa lừa cô.

********

Bắt cô hôn anh, nói hôn một cái sẽ trả lại điện thoại cho cô. Kết quả cô hôn những hai lần, anh vẫn không trả điện thoại cho cô. Rất quá đáng!

“Không muốn hả?“ Dạ Mạc Thâm cười lạnh, “Lát nữa trên đường đến buổi tiệc sẽ đi ngang qua hồ Hạnh Thủy, nếu cô không tới, tôi sẽ quẳng cô xuống đó.”

Dứt lời, Dạ Mạc Thâm lăn xe lướt thằng qua trước mặt cô.

Thẩm Kiều trợn tròn hai mắt, ngây người khoảng mười giây mới hiểu ra, nhanh chóng bước theo sau:

“Tôi đi với anh là được chứ gì?”

Dạ Mạc Thâm tưởng tượng người phụ nữ đi sau lưng mình tức giận mà không làm gì được, không kìm được, môi mỏng khẽ nhếch lên.

Tiêu Túc đưa cho Thẩm Kiều một cái hộp.

“Trợ lý Thẩm, đây là lễ phục tham dự bữa tiệc.”

Thầm Kiều nhận lấy sau đó vào phòng vệ sinh thay đồ, có chút không cam lòng xuất hiện trước mặt Dạ Mạc Thâm.

Trong con ngươi đen nhánh của Dạ Mạc Thâm hiện lên một chút ánh sáng, anh nheo mắt lại nhìn Thẩm Kiều đứng trước mặt mình.

Kiểu váy bó eo phác họa đường nét lung linh trên cơ thể cô, eo càng thon nhỏ, càng làm nổi bật dáng người hình chữ S của cô, Dạ Mạc Thâm biết cơ thể của người phụ nữ này rất chuẩn, chỉ có điều nó luôn bị phong cách ăn mặc thường ngày của cô che đi mà thôi.

Về sau anh sờ qua mới biết thì ra cô không hề phẳng như vẻ bề ngoài.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện