Cô Vợ Đánh Tráo

Hôn tôi


trước sau

một cái, tôi sẽ trả lại cho cô Điều này khiến Dạ Mạc Thâm cảm thấy hết sức không thoải mái.

Anh muốn gây phiền toái cho Thẩm Kiều, bởi vì trông thấy cô ở bên cạnh người đàn ông khác.

Loại cảm giác này làm anh khó chịu cực kỳ, cho nên khi nhìn thấy cô, anh chỉ biết vô thức nói mấy lời làm tổn thương cô.

Nhưng bây giờ cô đột nhiên trở nên ngoan ngoãn thế này, nghe lời giống hệt như một con rối gỗ vô hồn, không những không khiến nỗi phiền muộn trong lòng Dạ Mạc Thâm biến mất, mà ngược lại càng khiến nó trở nên dày đặc hơn.

Anh được cô gọi là gì? Dạ Mạc Thâm cười nhạt: “Bình thường chẳng phải cô luôn sảng khoái gọi thằng tên tôi sao, bây giờ giả vờ khôn khéo cho ai xem?”

Thẩm Kiều rũ mi mắt, “Sau này tôi sẽ chú ý.”

“Lại đây!“ Dạ Mạc Thâm thực sự bị cô ép muốn điên rồi.

Thẩm Kiểu dừng một chút, cuối cùng cất bước về phía anh.

“Cô hỏi tôi có việc gì giao cho cô không? Đẩy tôi về.”

“Được.”

Sắc mặt Thẩm Kiều vẫn không thay đổi, cô vòng ra sau lưng anh, đầy chiếc xe lăn của anh về phía trước.

Dạ Mạc Thâm vẫn mang nét mặt u ám, giống như có người nợ anh cả thế giới vậy, không khí của hai người, một người thì lạnh lùng ảm đạm, người còn lại thì âm thầm vui sướng, lúc đi ngang qua phòng khách, luồng không khí này còn gây hoang mang cho những người khác.

Biết tâm trạng hai người không tốt, mấy người giúp việc đều nhanh chóng di lánh nạn.

Thẩm Kiều thuận lợi đầy Dạ Mạc Thâm về phòng, sau đó nói: “Đến nơi rồi, không còn chuyện gì nói thì tôi đi thu dọn đây.”

Nói xong, Thẩm Kiều đi thẳng đến tủ quần áo lấy quần áo của mình, nhưng kết quả khi mở tủ quần áo, toàn bộ đều là những món đồ Dạ Mạc Thâm tặng, sắc mặt cô bỗng thay đổi một chút, trở tay định đóng tủ lại.

Nhưng còn chưa kịp đóng đã bị người ta đè tay lại.

Thẩm Kiểu quay đầu, phát hiện Dạ Mạc Thâm đến gần.

Anh ngăn cản động tác đóng cửa tủ của cô, nhìn chằm chằm cô bằng ánh mắt lạnh lùng.

“Cô cứ chê quần áo tôi mua như vậy sao? Ngay cả mặc thử cũng không thèm mặc?”

Thẩm Kiều lui về sau một bước, thấp giọng nói: “Cậu Dạ đùa gì thế? Giữa chúng ta vốn chỉ là quan hệ đồi chác, tôi không thể nhận những món quần áo này.”

Nói xong, Thẩm Kiều lập tức xoay người bỏ đi, nhưng lúc đi ngang qua Dạ Mạc Thâm, cánh tay lại bị anh kéo lại.

“Nếu như không phải là tôi, cô sẽ mặc chứ?”

Đôi mày thanh tú của Thẩm Kiều bắt đầu nhíu lại, cô cúi đầu nhìn bàn tay anh chụp lấy cổ tay mình.

Một lát sau, cô gật đầu: “Được.”

Dạ Mạc Thâm hài lòng buông lỏng tay, Thẩm Kiều tiến lên chọn bừa một bộ sau đó bước vào phòng tắm.

Dạ Mạc Thâm nện một đấm lên cửa tủ quần áo! Chết tiệt! Anh muốn cô mặc quần áo anh mua, tuy hiện tại cô đã đồng ý mặc, nhưng anh vẫn không hài lòng! Thẩm Kiều vừa bước vào phòng tắm, không bao lâu sau trong phòng vang lên tiếng nước chảy rào rào, tiếp đó điện thoại cô đặt trên giường bỗng đổ chuông, chỉ có điều người trong phòng tắm không nghe được, thoạt đầu Dạ Mạc Thâm còn làm bộ như không nghe thấy.

Sau đó tiếng chuông điện thoại vẫn không ngừng reo lên, Dạ Mạc Thâm cười lạnh, lăn chiếc xe lăn tới.

Anh cầm diện thoại di động lên xem thử, trên điện thoại hiện lên một dãy số lạ hoắc, thuận tay nhận cuộc gọi.

Dạ Mạc Thâm còn chưa kịp lên tiếng, đối phương đã vội vàng mở miệng: “Kiểu, cuối cùng em cũng đồng ý nhận điện thoại của anh.”

Kiều? Dạ Mạc Thâm nheo mắt lại một cách nguy hiểm, gọi rất thân mật! Nhưng người ở đầu dây bên kia không hề nhận thức được nguy hiểm bên này, vẫn tiếp tục dịu dàng nói: “Kiều, có phải em đồng ý tha thứ cho anh rồi hay không? Chuyện ở bệnh viện lúc sáng, anh thật sự không cố ý, những lời đó chỉ là những lời nói ngu ngốc của anh, em đừng giận anh nữa nhé.”

“Kiều, anh nhớ em, anh hoài niệm cuộc sống trước kia, em có thể..

Cho anh thêm một cơ hội không?”

“Kiều? Sao em không nói chuyện?”

Dạ Mạc Thâm cười lạnh, thì ra là chồng trước tìm cô ấy ôn lại chuyện cũ, Dạ Mạc Thâm lấy điện thoại di động ra, nhìn số điện thoại trên màn hình, sau đó đưa lên tai lần nữa, dùng giọng điệu trào phúng: “Là muốn tôi cho anh cơ hội tìm đường chết hả?“ Đầu bên kia bỗng dừng lại, một lát sau trong điện thoại di động phát ra tiếng máy bận.

Hiển nhiên, đối phương bị anh hù, hoảng đến mức cúp điện thoại luôn, muốn quay lại nhưng sợ quá nên không làm được.

Đã tái hôn còn muốn giữ lại đứa trẻ cho anh, não ngắn sao? Đứa trẻ… Biết trong bụng cô còn mang thai con của chồng trước, ánh mắt của Dạ Mạc Thâm bỗng hơi thay đổi, sở dĩ cô cứ khăng khăng bảo vệ đứa trẻ kia, chắc chắn là bởi vì chưa dứt tình với chồng cũ.

Nếu chồng trước muốn quay lại với cô, vậy chẳng phải cô cũng sẽ? Vừa nghĩ tới việc thằng chồng cũ cặn bã kia quay về bên cạnh cô, Dạ Mạc Thâm lại phát hiện mình sắp nổi điên.

Anh lấy di động ra gọi điện cho Tiêu Túc.

“183XXXXXXX, cậu điều tra số máy này, cả chỗ ở lẫn địa chỉ, đây cũng là chồng cũ của Thẩm Kiều, gom tất cả tài liệu của anh ta về đây cho tôi.”. ngôn tình hài

Tiêu Túc vừa mới rời đi đã nhận được điện thoại của Dạ Mạc Thâm, hơn nữa còn là điều tra tư liệu về chồng cũ của Thẩm Kiều, lập tức kinh ngạc: “Cậu Dạ, điều tra chồng trước của trợ lý Thẩm làm gì? Người đàn ông kia đâu có giá trị gì với chúng ta?”

“Bảo cậu tra cho tôi thì cậu tra đi, nói nhảm nhiều như vậy làm gì?”

Dạ Mạc Thâm trực tiếp cúp điện thoại của Tiêu Túc, vào lúc này dù Tiêu Túc có ôm nhiều nghi vấn đến đâu cũng phải nuốt hết vào bụng.

Thẩm Kiều tắm rất nhanh, lúc ra ngoài đã khôi phục lại sự bình tĩnh, nhưng thấy Dạ Mạc Thâm ngồi trên giường mình, cô đi tới nhìn anh bằng vẻ kì quái.

Ánh mắt Dạ Mạc Thâm rơi trên người cô.

Cô đang mặc một chiếc váy lụa màu hồng nhạt, xương quai xanh xinh đẹp lộ ra dưới đường viền cổ áo, vừa tắm xong nên da thịt cô trắrig nõn, rất thần thái.

Chỉ trong một cái liếc, ánh mắt Dạ Mạc Thâm mau chóng tối sầm lại.

Cuối cùng cũng được thấy cô mặc đồ mình mua như mong muốn, Dạ Mạc Thâm không biết nên dùng từ gì để hình dung tâm trạng của mình.

“Anh ở đây làm gì?“ Thẩm Kiều đi tới, nhưng phát hiện không thấy điện thoại mình đặt trên giường đâu.

Nhìn kỹ hơn, hóa ra đang ở trong tay Dạ Mạc Thâm.

“Anh cầm điện thoại tôi làm gì? Trả lại cho tôi!”

Thẩm Kiều giật mình, theo bản năng tiến lên hai bước, muốn giành lại điện thoại di động.

Động tác của cô rất vội vã, trông có vẻ khá hoảng hốt.

Thẩm Kiều biểu hiện căng thằng như vậy, càng khiến Dạ Mạc Thâm nheo mắt đầy nguy hiểm, anh thuận thế đưa tay cất điện thoại vào ngực mình.

“Gấp gáp vậy làm gì? Điện thoại có gì mà tôi không thể xem?”

Nghe xong, động tác của Thẩm Kiều dừng lại chốc lát, nhận ra điều gì đó, cô cắn môi dưới: “Cậu Dạ, không phải điện thoại của tôi cũng bị anh tịch thu chứ?”

Ở trong đó vẫn còn tin nhắn trò chuyện của cô và Hàn Tuyết U, nếu để cho anh ta thấy cuộc đối thoại giữa cô và Tuyết U, vậy chẳng phải chuyện về đứa trẻ trong bụng cô sẽ bị phát hiện sao? Nghĩ đến đây, sắc mặt Thẩm Kiều bỗng trở nên ảm đạm.

“Không tịch thu thì thế nào?”

Ánh mắt của Dạ Mạc Thâm lạnh như băng, “Bây giờ cô đã dán nhãn hiệu thuộc về Dạ Mạc Thâm tôi rồi, cô là người phụ nữ của Dạ Mạc Thâm này, cũng là đồ vật chỉ thuộc về riêng Dạ Mạc Thâm, không muốn tôi tịch thu điện thoại của cô, vậy phải làm thế nào?”

Thẩm Kiều: “Anh không thể như vậy, trả điện thoại lại cho tôi.”

“Trả cho cô?”

Dạ Mạc Thâm cong môi, “Không hẳn là không thể.”

“Điều kiện gì?“ Thẩm Kiều nhìn biểu tình trên mặt anh, biết ngay anh ta chắc chắn sẽ ra điều kiện, “Chỉ cần anh trả điện thoại cho tôi, muốn tôi làm gì cũng làm.”

Cô không thể để cho người thứ ba biết chuyện mình có thai với một người đàn ông xa lạ.

“Có thật là cái gì cũng đồng ý không? Tốt lắm, cô hôn tôi một cái, tôi sẽ trả điện thoại cho cô.”




trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện