Cô Vợ Đánh Tráo

Sử dụng


trước sau

Advertisement

tủ quần áo của anh ta Câu hỏi trơ trến này làm cho Thẩm Kiều nói không nên lời nào.

Cô nhìn anh một lúc lâu vẫn không biết nên phản bác như thế nào, nhớ đến tối hôm qua chính là anh ta đã đưa mình về, nên cô rũ mắt xuống trong lòng có chút biết ơn.

“Dù sao đi nữa cũng cảm ơn anh.”

Lại nữa rồi.

Lại là cái dáng vẻ vô hồn, im lặng này.

Một loại cảm xúc xẹt qua đáy mắt Dạ Mạc Thâm, cô không có hứng thú với cảm giác của mình sao? Cho nên mới dùng thái độ thờ ơ này đối xử với bản thân anh ư? Nghĩ đến điều này, một cơn giận dữ không thể gọi tên dâng lên trong lồng ngực, anh cười nhạt nói: “Tôi chỉ sợ cô làm mất mặt nhà họ Dạ nên mới đưa cô về, nếu không cô có chết ở ngoài tôi cũng không quan tâm.”

Lời nói tàn nhẫn tựa như lưỡi kiếm tẩm độc đâm sâu vào lòng Thẩm Kiểu.

Thẩm Kiều cong môi, bàn tay lặng lẽ nắm chặt lại, cuối cùng chỉ có thể nói.

“Tôi biết rồi.” Nói xong cô xoay người đi vào phòng tắm.

Cho đến khi cô từ phòng tắm đi ra thì Dạ Mạc Thâm đã đi làm rồi.

Thẩm Kiều đang chuẩn bị thay quần áo và đi ra ngoài nhưng đột nhiên cô không tìm thấy hành lý của mình ở đâu cả.

Hơn nữa tất cả quần áo lúc trước trong tủ của cô cũng không cánh mà bay.

Vẻ mặt Thẩm Kiều thay đổi, quay người đi ra ngoài.

Vừa lúc nhìn thấy một nhóm người giúp việc đang đầy mấy chồng quần áo đi xếp, thấy cô thì dừng lại, gọi một tiếng: “Cô hai.”

Thẩm Kiều hoảng sợ, ngờ vực nhìn các cô ấy: “Các người là đang làm gì vậy?”

“Cô hai, đây là đồ mà trợ lý Tiêu yêu cầu chúng tôi mang tới.” Thẩm Kiều có chút không biết nói gì, bỗng nhiên nhớ tới chuyện ngày hôm qua Dạ Mạc Thâm đã mua cho cô rất nhiều quần áo: “Tất cả đều là của tôi sao?“ Vừa lúc nhìn thấy một nhóm người giúp việc đang đầy mấy chồng quần áo đi xếp, thấy cô thì dừng lại, gọi một tiếng: “Cô hai.”

Thẩm Kiều hoảng sợ, ngờ vực nhìn các cô ấy: “Các người là đang làm gì vậy?”

“Cô hai, đây là đồ mà trợ lý Tiêu yêu cầu chúng tôi mang tới.” Thẩm Kiều có chút không biết nói gì, bỗng nhiên nhớ tới chuyện ngày hôm qua Dạ Mạc Thâm đã mua cho cô rất nhiều quần áo: “Tất cả đều là của tôi sao?“ chuyện gì nữa thì chúng tôi ra ngoài trước.”

Thẩm Kiều im lặng nhìn tủ quần áo sang trọng trước mắt trong chốc lát mới ngẩng đầu nhìn người giúp việc đang muốn rời đi: “Chờ một chút.”

Nhóm người giúp việc ngay lập tức dừng bước, quay đầu lại nhìn cô: “Cô Hai, còn có chuyện gì sao?”

“Quần áo lúc trước tôi để trong tủ đâu rồi? Còn vali của tôi thì sao?”

Sau khi nghe xong lời này, nét mặt của những người giúp việc bắt đầu thay đổi, người đứng đầu nhỏ giọng giải thích: “Cô Hai, vì cái vali quá cũ nên chúng tôi đã… vứt nó đi rồi, còn quần áo thì…”

Thầm Kiều vừa nghe xong cả khuôn mặt gần như biến sắc: “Vứt? Tại sao các người lại có thể tùy tiện vứt đồ của tôi đi như vậy? Cô cực kỳ tức giận hỏi.

Những người giúp việc đồng loạt cúi đầu: “Cô Hai, thật xin lỗi, là do cậu Hai bảo chúng tôi vứt đi nên…”

Nghe đến đó cuối cùng Thẩm Kiều cũng hiểu được, hóa ra đều là do Dạ Mạc Thâm làm, bởi vì anh chán ghét những bộ quần áo không đẹp của mình nên mới mua cho cô quần áo mới, hơn nữa còn thu dọn hết tất cả đồ cũ của cô.

Quên đi, dù sao đây cũng không phải lỗi của các cô ấy, mọi người chỉ làm việc theo yêu cầu của Dạ Mạc Thâm mà thôi.

“Thật sự xin lỗi cô Hai, thật… xin lỗi cô.”

“Được rồi, đây cũng không phải là lỗi của mọi người, vậy cái vali để ở đâu rồi?” Bên trong đó có một thứ rất quan trọng đối với cô.

“Ở phòng chứa đồ bỏ đi, đề tôi đưa cô qua đó.”

“Ừ,” Thẩm Kiều đi theo mấy người giúp việc đến phòng chứa đồ, liếc mắt một cái đã thấy cái vali của mình bị ném vào trong góc, cô bước nhanh tới mở ra, người giúp việc đi theo bên cạnh giải thích: “Cái vali luôn để ở trong này cũng chưa có ai mở nó ra, cô Hai nhìn xem có thiếu cái gì hay không?”

Thẩm Kiều kiểm tra qua một lần mới thở phào nhẹ nhõm: “Không có thiếu gì hết, cảm ơn cô.” “Không cần khách sao đâu cô Hai, chỉ có điều..

cô đang muốn mang vali của mình về sao?”

Thẩm Kiều gật đầu: “Ừ.”

“Nhưng mà…”

Người giúp việc có hơi do dự lên tiếng: “Ý của cậu Hai thì…”

“Cô không cần để ý đến anh ta đâu, nếu anh ta có hỏi thì cô cứ nói là cô đã vứt đi rồi nhưng tôi lại cầm lên là được.”

Nói xong Thẩm Kiều kéo vali của mình trở về, người giúp việc vẫn luôn đi theo sau cô, bộ dạng cứ muốn nói lại thôi đến cuối cùng cũng không nói thêm cái gì.

Sau khi về phòng Thẩm Kiều lau sơ vali qua một lần, sau đó lấy một cái túi to từ bên trong ra, trong đó là một cái váy màu đen, cô đã vô cùng mong chờ khi đi mua nó ở cửa hàng nồi tiếng chuyên về đầm váy trước khi kết hôn, nhưng mà sau khi đi làm rồi cô vẫn không có cơ hội để mặc nó lần nào.

Bây giờ cô cũng không còn cách nào khác, cứ tạm thời lấy ra mặc đi.

Dù sao… Thẩm Kiều quay đầu lại nhìn ngăn tủ đầy ắp quần áo, ánh mắt từ từ trầm xuống, cô đã nói sẽ không tiêu tiền của anh ta thì nhất định sẽ làm như vậy.

Ở văn phòng “Cốc cốc…” “Vào di.” Cửa bị đầy ra, một thân ảnh xinh đẹp bước vào bưng cà phê đến bàn anh.

“Cậu Dạ, cà phê của anh đây.”

Thẩm Kiều mặt không đổi sắc đặt cà phê lên trên bàn sau đó xoay người chuẩn bị đi ra ngoài.

Ánh mắt Dạ Mạc Thâm đang tập trung vào tài liệu như bỗng nhiên nhớ tới cái gì đó, nhấc mí mắt lên nhìn thấy Thẩm Kiều mặc một cái váy liền áo màu đen, kiểu dáng trang nhã và gọn gàng, mặc di làm cũng sẽ không có vẻ gì là rườm rà, hơn nữa còn phác họa được vòng eo mảnh khảnh của cô.

Nhưng mà… Cái váy này hình như không phải là cái hôm qua anh mua.

Nghĩ đến điều này, đôi môi mỏng của Dạ Mạc Thâm khẽ giật.

“Chờ đã.”

Nghe thấy lời này Thẩm Kiều dừng bước, quay đầu lại.

“Cậu Dạ, anh có gì muốn căn dặn sao?”

Đôi mắt Dạ Mạc Thâm híp lại.

Hôm nay Thẩm Kiều trang điểm rất nhã nhặn, son môi là màu lá phong đang thịnh hành hiện nay, làm nổi bật hai má vốn đã trắng trẻo càng thêm rạng rỡ, mài tóc dài xõa xuống ngang lưng làm tăng thêm mấy phần dịu dàng đáng yêu.

So với bình thường như thế này lại đẹp hơn nhiều, nhưng mà Dạ Mạc Thâm cũng thấy rất khó chịu.

“Váy ở đâu ra?”

Thẩm Kiều nghe vậy thì sửng sốt, mím môi nói: “Của tôi.”

Thấy anh vẫn cứ nhìn mình chằm chằm Thẩm Kiểu đành phải mở miệng giải thích: “Lúc trước tôi cất nó đi, hôm nay mới lấy ra mặc.”

Dạ Mạc Thâm có hơi không vui: “Vì sao không mặc đồ tôi mua cho c0”

| “Không phải ngày hôm qua tôi đã nói với anh rồi sao, tôi sẽ không dùng đến tiền của anh.”

Thẩm Kiều chắc chắn nói: “Tôi nói được thì sẽ làm được.”

“À.” Dạ Mạc Thâm bật ra tiếng cười nhẹ: “Thật sự không dùng tiền của tôi? Vậy chỗ ăn chỗ ở của cô bây giờ là của ai?”

“Tôi..“ Thầm Kiểu nhận ra cô thật sự không thể phản bác những lời này, hít sâu một hơi rồi nói: “ Tôi biết chỗ ăn chỗ ở của tôi đều là của anh, tôi sẽ cố gắng trong công việc, đến lúc đó cứ trừ vào tiền lương của tôi đi.”

“Cô cho rằng tiền lương của cô đủ cho mấy thứ này?”

Thầm Kiều im lặng không đáp lời, đúng vậy, Dạ gia lớn như thế tiền lương của cô có lẽ thật sự là không đủ để trả tiền thuê nhà: “Vậy anh muốn sao? Dù thế nào đi chăng nữa tôi cũng sẽ cố gắng kiếm tiền trả lại, nếu trong công ty có chuyện gì mà tôi có thể làm thì anh cứ đề cho tôi.”

Nói xong câu cuối cùng Thẩm Kiều thậm chí còn có chút xúc động đứng lên, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng trẻo ngập tràn sự tích cực.

Dạ Mạc Thâm nhận ra cô thật sự đang cùng anh thảo luận những chuyện này một cách nghiêm túc mà không có sự giả dối nào cả.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện