Cô Vợ Đánh Tráo

Lại đây


trước sau

Thời gian trôi qua thật nhanh, từ ngày Thẩm Kiều tát Dạ Mạc Thâm một bạt tai đến nay đã qua một tuần lễ. Khi Thẩm Kiều thừa nhận mình thích Dạ Mạc Thâm trước mặt Hàn Tuyết U, cô muốn bảo vệ anh trong thời gian còn lại.

Lòng cô dần dần bình tĩnh.

Cũng có thể lúc ban đầu là cô đã suy nghĩ và hi vọng quá nhiều. Vì vậy giữa hai người mới có nhiều mâu thuẫn.

Nếu như cái gì cô cũng không để ý, đối xử nhã nhặn. Có lẽ cô và Dạ Mạc Thâm có thể làm một đôi vợ chồng bình thường trong thời gian hai người còn ở cùng nhau.

Vì vậy Thẩm Kiểu suy nghĩ rõ ràng. Thay vì so đo từng tý, chi bằng cô bình tĩnh hoà nhã sống chung.

Bản thân cô cũng đã nhận ra chính mình khiến cho cuộc sống Dạ Mạc Thâm hỗn loạn.

Dạ Mạc Thâm là người kiêu ngạo, trước mặt Thẩm Kiều anh luôn luôn ngầng đầu mãi mãi không chịu xuống nước. Hoặc giả anh vốn không rõ tình cảm mình giành cho cô là như thế nào. Lúc bắt đầu cô cũng để ý, đối xử nhã nhặn. Có lẽ cô và Dạ Mạc Thâm có thể làm một đôi vợ chồng bình thường trong thời gian hai người còn ở cùng nhau.

Vì vậy Thẩm Kiểu suy nghĩ rõ ràng. Thay vì so đo từng tý, chi bằng cô bình tĩnh hoà nhã sống chung.

Bản thân cô cũng đã nhận ra chính mình khiến cho cuộc sống Dạ Mạc Thâm hỗn loạn.

Dạ Mạc Thâm là người kiêu ngạo, trước mặt Thẩm Kiều anh luôn luôn ngầng đầu mãi mãi không chịu xuống nước. Hoặc giả anh vốn không rõ tình cảm mình giành cho cô là như thế nào. Lúc bắt đầu cô cũng để ý, đối xử nhã nhặn. Có lẽ cô và Dạ Mạc Thâm có thể làm một đôi vợ chồng bình thường trong thời gian hai người còn ở cùng nhau.

Vì vậy Thẩm Kiều suy nghĩ rõ ràng. Thay vì so đo từng tý, chi bằng cô bình tĩnh hoà nhã sống chung.

Bản thân cô cũng đã nhận ra chính mình khiến cho cuộc sống Dạ Mạc Thâm hỗn loạn.

Dạ Mạc Thâm là người kiêu ngạo, trước mặt Thẩm Kiều anh luôn luôn ngẩng đầu mãi mãi không chịu xuống nước. Hoặc giả anh vốn không rõ tình cảm mình giành cho cô là như thế nào. Lúc bắt đầu cô cũng “Chẳng lẽ còn có người khác?”

“Ách.” Đột nhiên giận dữ làm người khác sợ hãi.

Tiêu Túc nhớ lại một vài chuyện đã xảy ra gần đây, sờ sờ đầu: “Không có, gần đây mợ hai không phải rất bình thường sao?”

Mỗi ngày đều nói chuyện với Dạ Mạc Thâm rất bình tĩnh, cho dù Dạ Mạc Thâm ác miệng chế giễu cô, cô cũng không giống trước kia cãi nhau với anh. Ngược lại, cả người cô vô cùng ôn hoà. Vì vậy Tiêu Túc cảm thấy như thế vô cùng tốt.

Nếu như hai người cứ tôn trọng lẫn nhau mà sống, sẽ từ từ nảy sinh tình cảm.

Đúng vậy đó, rất bình thường.

Ánh mắt Dạ Mạc Thâm lạnh đi mấy phần, nhưng chính là vì quá bình thường cho nên mới khác thường.

“Bình thường?” Dạ Mạc Thâm khó chịu hỏi một câu.

Tiêu Túc ngần người: “Chẳng lẽ không bình thường?”

“,.Óc heo.” Xem ra nói chuyện với anh ta cũng không được gì. Dạ Mạc Thâm nheo mắt lại không muốn phản ứng.

Sau đó Tiêu Túc tự mình suy nghĩ một hồi lâu, mới lên tiếng nói: “Cậu Dạ bực bội là do mợ hai không cãi nhau với anh à?”

Dạ Mạc Thâm: “…”

Tiêu Túc vuốt cằm suy tư: “Dù sao lúc trước cô ấy thường xuyên đấu võ mồm với anh, gần đây bỗng nhiên không chống đối nữa, vì vậy cậu Dạ trở nên không quen rồi hả?”

Dạ Mạc Thâm: “Cậu có thể ngậm miệng.”

Dáng vẻ Tiêu Túc bối rối. Có điều Dạ Mạc Thâm không cho anh nói chuyện nên cũng không nói gì thêm, chỉ là trong lòng phiền muộn nghĩ xem có nên nói một tiếng với Thẩm Kiều hay không.

Vì vậy, lợi dụng lúc Thẩm Kiều đi lấy cà phê ở phòng nghỉ chung, Tiêu Túc len lén đi qua. Sau đó, anh hỏi cô chuyện gần đây.

“Mợ hai, cô gần đây …xảy ra chuyện gì thế?”

“Chuyện gì?” Thầm Kiều khuấy cà phê, vẻ mặt nhàn nhạt.

“Mợ hai thật giống như trong chớp mắt đã biến thành người khác.”

Nghe nói vậy, động tác Thẩm Kiều ngưng một hồi. Sau đó, cô dầu dầu môi nói: “Không tốt sao? Mỗi ngày tôi đều ôn hoà nhã nhặn, tôi cảm thấy rất tốt.”

Ít nhất là cô không cần vì những chuyện giả dối không có thật kia mà đau lòng khổ sở.

“Ôn hoà nhã nhặn?” Tiêu Túc nhìn cô một cái, dường như thấy đáy mắt lành lạnh của cô có cảm xúc khác. Trong khoảng thời gian ngắn, anh cũng không biết mình có nhìn nhầm hay không, liền cứng đầu cứng cổ hỏi một câu: “Mợ hai có thật là ôn hoà nhã nhặn không, hay chỉ là bên ngoài?”

Thẩm Kiểu: “Tiêu Túc, rốt cuộc cậu muốn nói gì?”

Bị cô hỏi một câu như vậy, Tiêu Túc nhanh chóng xua tay giải thích: “Không, tôi chỉ muốn nhắc nhở mợ hai một câu, cậu Dạ …..thật ra đối xử với cô rất khác. Hơn nữa, tôi cũng mong muốn quan hệ hai người tốt đẹp, vì vậy…”: Lời còn chưa nói hết, ánh mắt Thẩm Kiều có chút kinh ngạc. Cô nhớ tới lúc trước Tiêu Túc đối xử với cô tuy khách sáo, nhưng anh ta không thích cô, còn không cho cô hỏi những chuyện không nên hỏi.

“Tôi còn có rất nhiều việc. Hơn nữa tôi còn phải đưa cà phê cho Dạ Mạc Thâm, đi trước.” Thẩm Kiều cũng không muốn bàn luận vấn đề này với anh ta, nói vài câu rồi trực tiếp rời khỏi phòng nghỉ chung.

Chờ cô đi rồi, Tiêu Túc dùng sức võ vô đầu mình, vẻ mặt có chút ảo não.

Không biết anh nói sai cái gì rồi?

Trước đây, Tiêu Túc thật sự là không thích Thẩm Kiều. Nhưng ở cùng một chỗ lâu ngày, anh phát hiện Thẩm Kiểu cũng thật đáng thương. Chồng trước là một thằng đàn ông cặn bã, vậy mà cô vẫn có thể bảo vệ con mình, thậm chí còn kí hợp đồng với anh Dạ.

Hơn nữa trải qua mấy ngày này, cô đối xử với anh Dạ như thế nào anh đều nhìn thấy.

Cô tuyệt đối không phải là một người phụ nữ tham lam quyền lực và tiền bạc, ham mê hư vinh.

Tất cả những việc cô đã trải qua, cũng không phải do bản thân cô mong muốn. Chỉ là số phận sắp đặt hoặc cũng là do….cô không có mắt.

* Văn phòng.

Trước cửa sổ sát đất, Dạ Mạc Thâm ngồi trên xe lăn cách cánh cửa sổ thuỷ tỉnh nhìn xuống cảnh tượng bên dưới. Con ngươi màu mực tựa như đang quan sát phía xa xa, nhưng nhìn kỹ lại, có thể chú ý tới đôi mắt anh lúc này không có tiêu cự.

Sau khi Thẩm Kiều trở nên bình thường, anh phát hiện bản thân mình lại trở nên không bình thường. Mỗi ngày đều muốn gây sự với cô, nhưng mỗi lần phản ứng của cô đều nói cho anh biết, một đòn này của anh là đánh vào trên bông, căn bản không có ảnh hưởng gì.

Cốc cốc— Cửa bị đẩy ra, Thẩm Kiều bưng cà phê đi tới, mắt cô nhìn thẳng đi đến trước bàn làm việc, đem cà phê đặt xuống, sau đó bình tĩnh mở miệng: “Cậu Dạ, cà phê của anh đây.

Không có chuyện gì, tôi đi ra ngoài trước.”

Nói xong, Thẩm Kiều trực tiếp đi ra ngoài.

Dạ Mạc Thâm quay sang nhìn cô một chút, vẫn là thái độ quá mức bình thường.

“Đứng lại.”

Bước chân Thẩm Kiều dừng một chút, quay người lại: “Cậu Dạ còn có chuyện gì dặn dò?”

“Lại đây.”

Lông mi hơi rũ của Thầm Kiều giật giật, bước chân giống như mọc rễ chưa từng di chuyển một chút xíu.

Một lát sau, cô mới đặt câu hỏi lần nữa: “Cậu Dạ, anh có chuyện gì cần dặn dò sao? Anh cứ nói.”

“Kêu cô lại đây, cũng phải nói nhiều lần như vậy sao?” Trong giọng nói Dạ Mạc Thâm toát lên ý lạnh, nheo mắt nguy hiểm nhìn chằm chằm cô.

Thẩm Kiều ngầng đầu nhìn anh một cái, phát hiện bộ dạng này của anh thật giống như con thú hoang đang nhìn chằm chằm con mồi. Nhất là ánh mắt kia giống như đúc, gần đây… cô luôn luôn chung sống hoà bình với anh, nhưng hôm nay…..anh lại muốn lên cơn sao?

Hết cách rồi, Thầm Kiều chỉ có thể chậm rãi cất bước đi tới trước mặt anh: “Cậu Dạ, tôi ở đây, có chuyện gì không?”


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện