Cô Vợ Đánh Tráo

Đừng làm cô khó xử


trước sau

Advertisement

Chờ một lúc sau, Tịnh Nhan bưng hai phần cơm trở lại, đặt trước mặt cô một phần.

“Này, tối hôm qua mình thấy cậu vất vả quá nên mình đã thêm chút đồ ăn cho cậu rồi đó.” Nói xong, Tịnh Nhan đắc ý: “Thế nào? Cảm thấy mình rất yêu cậu đúng không?”

Thẩm Kiều nhìn mấy miếng ức gà tràn đầy trong bát, có chút bất lực nói: “Cậu thật là…”

“Vậy cậu đã nghĩ xem nên nói thế nào chưa. Mau nói cho mình biết cuối cùng chuyện gì đã xảy ra?”

Tịnh Nhan tự có thể hiểu được suy nghĩ của Thẩm Kiều, nhưng…

chuyện của cô quá phức tạp, thực sự rất khó nói bây giờ. Nghĩ đến đây, Thẩm Kiều chỉ có thể nói: “Ở đây nhiều người như vậy không phải là chỗ tốt để nói chuyện. Nếu để cho người nào đó có ý xấu nghe được, đến lúc đó lại…”

Tịnh Nhan cũng nghĩ tới điều gì đó, gật đầu đồng ý: “Đúng vậy. Nếu mọi người biết cậu là ai, không chừng bọn họ có thể sẽ ăn thịt cậu mất. Quên đi, hôm khác cậu lại nói cho mình biết là được.”

“Cảm ơn cậu, Tịnh Nhan.”

Tịnh Nhan mỉm cười, xua tay không để ý: “Cám ơn cái gì chứ, chúng ta là bạn bè tốt mà.”

“Đúng rồi, nói đến chuyện này, mình nghĩ cậu nên tránh xa Hàn Tuyết U một chút đi. Cậu có nghe thấy cô ta nói gì với con trai của tập đoàn Triệu Phong tối hôm qua không? Tuy là hai người là bạn thân nhưng mình vẫn muốn nhắc nhở cậu một câu, người bạn kia của cậu không phải là loại người tốt đâu, cậu phải cần thận đấy. “

Lại lần nữa cô nghe thấy từ miệng Tịnh Nhan rằng Hàn Tuyết U không phải người tốt, Thẩm Kiểu nhíu mày không vui.

“Tịnh Nhan, vậy cậu có biết rằng nói xấu sau lưng người khác cũng là việc không tốt không?”

“Mình biết chứ. Nhưng đối với cậu, mình không thể nhịn được. Vừa nhìn thấy cô ta, mình đã cảm thấy chán ghét rồi. Sau buồi gặp mặt, cảm giác này không những không biến mất mà còn trở nên mạnh mẽ hơn.

Kiều, cậu có biết không? Trực giác của mình luôn rất đúng, dù sao cậu cũng phải cần thận với Hàn Tuyết U đó.”

Thẩm Kiều không nghe nồi nữa, cô trực tiếp đứng lên. Thấy thế, Tịnh Nhan sợ tới mức sắc mặt thay đổi, nhanh chóng kéo cô lại.

“Được thôi, mình không nói đến việc này nữa. Hừ, cái người phụ nữ này, mình làm tất cả vì tốt cho cậu còn không được sao? Đêm qua, cô ta liều mạng đề giành vị trí đầu tiên, là mình phát hiện ra cậu biến mất.

Nếu không có mình… Hừ!”

Tịnh Nhan vừa nói vừa tức giận gắp một miếng xương sườn cho vào miệng nhai.

“Biết là cậu đã giúp mình, vì vậy mình rất biết ơn cậu. Chờ đến khi mình được phát lương, mình sẽ mời cậu một bữa.”

“Một lời đã định.”

Sau khi cả hai đạt được sự thống nhất, họ tự giác rời đi sau khi ăn xong.

Khi Thẩm Kiều trở lại bộ phận, cô thấy trợ lý của Dạ Lẫm Hàn là Diệp Tử đang đợi cô ở chỗ làm việc của cô. Bởi vì cô ấy là người tâm phúc trước mắt của Dạ Lẫm Hàn, cho nên nhiều người trong bộ phận muốn lôi kéo làm quen với cô ấy.

Thẩm Kiều vừa bước vào cửa đã thấy xung quanh Diệp Tử có rất nhiều người.

“Phó tổng giám đốc Hàn của chúng ta bình thường trông như thế nào vậy ạ? Nhìn qua là một người trông rất dịu dàng, không biết đã có bạn gái chưa nhỉ?”

“Chị Diệp Tử, phó tổng giám đốc Hàn của chúng ta thích kiểu phụ nữ nào vậy? Anh ấy…”

Sau khi Diệp Tử đi vào, cô ấy suýt chút nữa đã bị đám người này làm cho khó chịu muốn chết nhưng cô ấy lại không thể dễ dàng nổi giận như vậy. Cuối cùng đợi đến khi Thẩm Kiều đi tới, cô ấy nhanh chóng đứng dậy: “Cô tới rồi.”

Thầm Kiều đứng tại chỗ, khó hiểu nhìn cô ấy.

“Cô đã được chuyền nơi công tác, cho nên tôi vừa nghe xong lệnh phó tổng giám đốc Hàn đã lập tức đến đây đưa cô đi nhậm chức.”

Thẩm Kiểu: “…”

Có cần thiết phải nói công khai như vậy để mọi người nghe thấy không? Không thể hiểu được, đây là muốn tạo thêm kẻ thù cho cô mà.

Nhưng… dù không nói gì thì mọi người cũng sẽ biết chuyện cô được chuyển đi chỗ khác, là kẻ thù thì vẫn mãi là kẻ thù thôi.

Thẩm Kiều mím môi, lạnh lùng nói: “Tôi cảm thấy làm việc ở chỗ này rất tốt rồi, không cần phải chuyền đi.”

Diệp Tử đi về phía cô rồi dừng lại trước mặt cô: “Không được đâu, Thẩm Kiều. Đây là chuyền đổi công tác, không phải hỏi thăm ý kiến. Tôi sẽ cho cô mười phút để thu dọn đồ đạc.”

Đây là đe dọa sao?

“Ôi chao, Thẩm Kiều. Phó tổng giám đốc Hàn đã chuyển cô qua rồi, cô lại còn tỏ vẻ đạo đức giả làm cái gì nữa? Chẳng lẽ phải để phó tổng giám đốc Hàn tự mình đến đây mời cô sao?”

“Đúng vậy, đây chắc chắn là giả vờ rồi, còn muốn làm mình làm mầy.

sao? Phó tổng giám đốc Hàn chuyền nơi công tác cho cô chính là may mắn cả đời cô rồi. Sao cô lại không biết tốt xấu như vậy chứ?”

Ánh mắt của bọn họ nhìn Thẩm Kiểu vẫn giống như đang nhìn một người quái dị. Bọn họ nói ra những lời ghét bỏ đó, như thể Thẩm Kiều rất không biết điều gì là tốt xấu. Nếu cô từ chối, cô sẽ giống như kẻ xấu.

Nghĩ đến đây, Thẩm Kiều nhếch ôi cười: “Các người đã nghĩ như ây thì hoàn toàn có thể đi thay tôi.

rợ lý Diệp Tử, cô nói xem được không?”

Sau khi nói xong, Thẩm Kiều trực tiếp đi tới chỗ của cô ngồi xuống, sau đó mở máy tính lên, hoàn toàn tỏ vẻ không cần thu dọn đồ đạc.

“Trợ lý Diệp Tử, nếu không chị nói với phó tổng giám đốc Hàn để chúng em đi cho. Thẩm Kiều, cô ấy không biết tốt xấu gì cả.”

Diệp Tử bất lực liếc nhìn Thẩm Kiều, cô ấy đã là trợ lý của Dạ Lãẫm Hàn lâu như vậy, làm sao có thể không nhìn ra được tâm tư và ánh mắt của Dạ Lẫm Hàn? Anh ta yêu cầu cô ấy phải tự mình đến đón, thái độ của cô ấy đối với Thầm Kiều lại càng không dám cứng rắn. Bây giờ Thẩm Kiểu một chút cũng không muốn đi, Diệp Tử cũng không dám nói lời độc ác với cô.

Cuối cùng, cô ấy chỉ có thể giải tán đám người, đi tới chỗ Thẩm Kiều cúi người nói nhỏ: “Bà cô của tôi ơi, tôi đã tự mình tới đón cô, cô có thể cho tôi một chút mặt mũi, thu dọn đồ đạc rồi đi cùng tôi đi.”

Thẩm Kiều liếc nhìn cô ấy, trên mặt không có một nụ cười.

“Trợ lý Diệp Tử, cô hãy trở về nói với phó tổng giám đốc Hàn, để anh ấy đừng làm tôi khó xử, ở đây… làm việc rất tốt. Nếu anh ấy thật sự suy nghĩ cho tôi, xin mời trở về đi.”

“Ở đây có gì tốt? Qua đó, phó tổng giám đốc Hàn có thể đích thân bảo vệ cô, như vậy… cô không muốn sao?”

Thẩm Kiều lắc đầu: “Đó không phải là những gì tôi yêu cầu và cũng không phải là những gì tôi nên làm.

Cô quay trở về đi.”

Cuối cùng Diệp Tử thấy cô thật sự kiên quyết, cô ấy chỉ có thể rời đi.

Cả buổi chiều của Thẩm Kiều đều rất yên tĩnh. Đến khi tan sở cô thu dọn đồ đạc, chuẩn bị bắt xe buýt về nhà.

Đúng lúc này cô nhìn thấy ở cửa công ty có một người quen thuộc, Lâm Giang.

Ánh mắt của Lâm Giang không ngừng nhìn xung quanh cửa để tìm kiếm. Cuối cùng cũng nhìn thấy Thẩm Kiều, lập tức anh ta chạy về phía cô nhưng bị bảo vệ ngắn lại.

Sắc mặt Thẩm Kiều thay đổi rõ rệt, cô trực tiếp đi về phía khác để tránh mặt anh ta, nhưng Lâm Giang vẫn tiếp tục chỉ vào cô, nói: “Tôi biết cô ấy, tôi tới tìm cô ấy. Thẩm Kiều, Thẩm Kiều, em biết rõ anh đến đây vì cái gì mà.”

Nhiều người nghe thấy ồn ào thì nhìn qua đây, Thẩm Kiều chỉ có thể đi tới: “Xin lỗi, anh ta là bạn của tôi.

Anh đi cùng tôi sang bên kia đi.”

Thầm Kiều mang theo anh ta rời đi, Lâm Giang cũng nhanh chóng đi theo. Thẩm Kiều đi thẳng đến một góc không có ai thì cô mới dừng lại.

“Rốt cuộc anh muốn làm gì?

Chúng ta đã ly hôn rồi. Anh hết lần này đến lần khác làm phiền tôi, bản thân anh không cảm thấy buồn nôn sao?”

Ngay sau khi Thẩm Kiểu hỏi xong những câu này, bỗng nhiên Lâm Giang “bộp” một tiếng, quỳ xuống trước mặt cô.

Hành động này quá lớn khiến Thẩm Kiều sửng sốt: “Anh làm gì vậy? Đứng dậy!”

“Thẩm Kiều, trước kia đều là anh sai, xin em hãy tha thứ cho anh!”

Thẩm Kiều: “Cuối cùng anh muốn nói cái gì? Đứng lên đi!”

Bất ngờ quỳ xuống cầu xin cô tha thứ như -vậy, Thẩm Kiều cũng không biết có chuyện gì đã xảy ra.

Lâm Giang không đứng dậy mà túm lấy góc váy của cô: “Thẩm Kiều, anh là đồ khốn nạn, anh không phải là người. Em xem, bởi vì trước đây chúng ta là vợ chồng, hãy bảo người đàn ông của em đừng đối phó với anh nữa…”


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện