Cô Vợ Đánh Tráo

Một lời dự đoán


trước sau

Advertisement

Thẩm Kiều không có thời gian suy nghĩ những vấn đề này. Bây giờ việc mà cô lo lắng là ai đã chụp những bức ảnh đó và gửi chúng cho Dạ Mạc Thâm.

Hôm qua lúc cô ra ngoài ăn lầu cùng Dạ Lẫm Hàn, cô quan sát xung quanh và thấy không có ai theo dõi cả.

Thế nhưng cô vẫn có cảm giác là có người đang theo dõi hai người bọn cô.

Cô không ngờ giác quan thứ sáu của cô lại phát huy tốt đến như vậy.

Quả thực có người đang theo dõi cô.

Nhưng người này là ai? Tại sao người này lại chụp những bức ảnh này và gửi chúng cho Dạ Mạc Thâm? Mục đích của người này là gì? “Cậu đang nghĩ chuyện gì vậy?” Tiểu Nhan chớp mắt nhìn cô một cách ngây thơ.

Thẩm Kiều quen biết Tiểu Nhan một thời gian nhưng cô biết nếu cô chia sẻ cho cô ấy sự đau khổ mà bản thân cô đang gặp thì chắc chắn Tiểu Nhan sẽ làm ầm ÿ chuyện này lên.

Thẩm Kiều chỉ có thể hỏi Tiểu Nhan: “Cậu thử nói xem, bình thường nếu mình là người bị hại thì ai có khả năng là thủ phạm nhất?” Nghe vậy, Tiểu Nhan bất đắc dĩ nhìn cô:“Câu hỏi của cậu thật ngớ ngần nha, người có khả năng nhất tất nhiên là người ghen ghét cậu hoặc là những người đang bị cậu uy hiếp đến lợi ích của họ.” Thẩm Kiều nghẹn lời.

Tiểu Nhan phân tích rất hợp lý nha.

“Tại sao cậu lại hỏi chuyện này, cậu bị hãm hại sao?” Tiểu Nhan tò mò.

“Không phải mình, là một người bạn của mình.” Thẩm Kiều kể lại chuyện mà cô gặp phải một cách đơn giản cho Tiểu Nhan: “ Mình có một người bạn, nàng với chồng của nàng kết hôn mới được gần hai tháng. Một hôm nàng bị người khác chụp trộm khi đi chung với một đồng nghiệp trong công tỉ. Bức hình chụp trộm của nàng lại bị gửi đến chỗ chồng của nàng. Cậu cảm thấy bình thường thì ai sẽ là người đi chụp trộm đây?” “Kết hôn được hai tháng?“ Tiểu Nhan trầm tư: “Ý của cậu là tình cảm vợ chồng của hai người bọn họ không tốt?” Thẩm Kiều gật đầu không chút do dự.

Tình cảm của cô với Dạ Mạc Thâm không những không tốt, nói đúng hơn là rất tồi tệ. Đặc biệt mấy ngày gần đây tình huống càng tệ hại hơn.

“Hừm, theo như mình phân tích, thủ phạm là một trong hai trường hợp này. Trường hợp thứ nhất chính là có một nữ sinh ưa thích người đàn ông này. Cô ta cố tình chụp những bức ảnh này rồi gửi cho chồng cậu để phá vỡ tình cảm của hai người.” Thẩm Kiều vội vàng cắt đứt lời nói của Tiểu Nhan: “Đó không phải chồng của mình.” “Ái chà, không cần đề ý đến chỉ tiết nhỏ như vậy. Trường hợp thứ hai chính là chồng của cậu không tin tưởng cậu nên đã đi tìm người để theo dõi cậu.” Thẩm Kiểu: “Đã nói đó không phải là chồng của mình, đừng có nói vớ vần như vậy.” Hai tai của cô nóng lên, do Tiểu Nhan không biết giữ mồm giữ miệng hay là chính cô đang hỏi sai cách? Tiểu Nhan lưu manh lại gần Thẩm Kiều, cô cười híp mắt nói: “Thẩm Kiều, có phải cậu kết hôn rồi không?” Thẩm Kiều: “Không có!” Tuyệt đối không thể tiết lộ cho đồng nghiệp trong công ty việc cô và Dạ Mạc Thâm đã kết hôn.

Đầu tiên chính là cô và Dạ Mạc Thâm không phải vợ chồng thực sự, tốt hơn hết không nên công khai mối quan hệ này. Dù sao thì năm tháng sau cô cũng sẽ rời đi.

Thứ hai, nếu những nhân viên nữ trong công ty biết cô kết hôn với Dạ Mạc Thâm thì chắc chắn họ sẽ xé xác cô ra thành nghìn mảnh.

Nhưng mà Tiểu Nhan đã nhận định việc nữ nhân mà cô nói chính là bản thân cô thì dù Thẩm Kiều có giải thích như thế nào đi chăng nữa cũng không thể thay đổi được suy nghĩ của cô ấy.

Cuối cùng Thẩm Kiều chỉ có thể đầu hàng.

Đột nhiên điện thoại của cô rung lên. Thẩm Kiều liếc mắt nhìn màn hình điện thoại. Là tin nhắn mà Hàn Tuyết U gửi tới trong Facebook.

Hàn Tuyết U “Kiều Kiều, tối hôm nay đi ăn cơm đi, mình sẽ nói kết quả cho cậu nghe” Thấy dòng tin nhắn này, tay Thẩm Kiều run một chút.

Hai ngày nay cô dùng hết khả năng che giấu chuyện này để không cho ai biết, thậm chí cô còn không chủ động đi tìm Hàn Tuyết U.

Cuối cùng thì cô vẫn tránh không được việc này.

Thẩm Kiều nghĩ một lúc, cuối cùng cô vẫn đồng ý đi ăn với Hàn Tuyết U.

Tiểu Nhan nhìn thấy Thẩm Kiều đang nghịch điện thoại, cô lại gần liếc mắt nhìn.

“Kết quả gì vậy?” Thẩm Kiều chột dạ, tay cô run một cái, điện thoại của cô rơi bộp một cái xuống mặt đất.

“Cậu có tật giật mình nha?” Tiểu Nhan cúi người cầm điện thoại di động lên, cô xem mặt sau của điện thoại có bị gì không rồi đưa nó cho Thẩm Kiều.

Hàn Tuyết U dùng hình ảnh chân dung của chính mình làm ảnh đại diện. Lúc đầu Tiểu Nhan nhìn thấy thì cảm thấy cô gái này rất xinh đẹp nhưng lần thứ hai nhìn thấy lại cảm thấy khuôn mặt của cô gái này có chút quái lạ. Cô á một tiếng.

“Đây là bạn của cậu sao? Nhìn khuôn mặt thật là lạ nha.” Thẩm Kiều xoa xoa màn hình di động. Cô thấy điện thoại hoạt động bình thường mới yên lòng lại.

“Cậu đừng nói nhảm.” Thẩm Kiều và Hàn Tuyết U là đôi bạn rất thân với nhau. Cô một mực coi Hàn Tuyết U là người thân của mình, khi nghe thấy Tiểu Nhan nói Hàn Tuyết U như vậy, cô đột nhiên mất hứng.

“Mình không có nói bừa nha, cậu nhìn khóe mắt của cô ấy xem, cả đuôi lông mày nữa, còn cả khuôn mặt như vậy nữa, ôi ~ Nhìn khuôn mặt giống như một tên tiểu nhân vậy.” Thẩm Kiều: “…..” Tiểu Nhan: “Nếu có người đâm sau lưng cậu, có thể là cô ấy đó.” Thẩm Kiều không nghĩ tới Tiểu Nhan lại dự đoán được tương lai của cô.

Chỉ là hiện tại Thẩm Kiều không biết nghĩ gì khi nghe người khác vu khống bạn thân của mình như vậy, cô tự nhiên thấy rất khó chịu.

“Tiểu Nhan, tôi coi bà là một người bạn của mình, mặc dù tính cách của bà hơi kiêu ngạo một chút nhưng bản tính không xấu. Thế nhưng tôi lại không nghĩ tới bà lại nói như thế với một người mà bà chỉ mới nhìn qua một tấm ảnh chụp. Hàn Tuyết U là một người bạn thân của tôi, tôi không muốn người khác nói cô ấy như vậy, bà hiểu chứ?” Tiểu Nhan chép chép miệng.

“Thật sao, cậu không thích như vậy: thì mình không nói nữa, thế nhưng cậu nên chú ý cô ấy một chút… Được rồi, được rồi, mình không nói nữa, đi ăn cơm!” Bầu không khí khi ăn cơm thật ngột ngạt. Thầm Kiều ăn xong phần cơm của mình liền rời di.

Cô nghỉ ngơi một lúc rồi bắt đầu sắp xếp đống tài liệu kia.

Trên đường báo cáo sự việc cho Dạ Mạc Thâm, Dạ Lẫm Hàn có ghé qua đưa cho cô một ly sữa bò nóng.

Thẩm Kiểu khẩn trương khi nhìn thấy ly sữa bò nóng kia.

Hôm qua hai người cùng đi ăn lầu thì bị chụp hình. Liệu hôm nay anh đưa cho cô ly sữa bò thì có bị chụp lén hay không? Bỗng nhiên Thẩm Kiều nghĩ tới khả năng mà Tiểu Nhan đưa ra.

Thực ra không nhất thiết là người khác hại cô, có thể do Dạ Mạc Thâm thấy tính cách phóng khoáng của cô, anh sợ cô cắm sừng anh cho nên anh tìm một người để theo dõi cô.

Nghĩ tới việc này, Thẩm Kiểu nuốt nước miếng.

“Anh không cần phải làm như thế đâu, em cũng đâu có uống.” Dạ Lẫm Hàn cười dịu dàng: “Tiện tay mang đến thôi, cứ uống đi, không có ai trông thấy lúc này đâu, cứ yên tâm di.” Thẩm Kiều: “…..” “Anh di tìm Mạc Thâm đây.” Sau khi Dạ Lẫm Hàn rời đi, Thẩm Kiều bưng ly sữa bò kia lên. Nhiệt độ sữa bò truyền đến lòng bàn tay làm cho đáy lòng của cô ấm lên.

Anh chồng….. Thực sự chu đáo.

Sau khi Thẩm Kiều uống sữa bò, cô cảm thấy dưới bụng của mình ấm lên, cả người thư thái hẳn ra.

Cuối cùng cũng đến lúc tan sở, Thẩm Kiều gần như kiệt sức. Những tập tài liệu dày đặc, chất đống phía trên làm cho cô mờ cả mắt.

Khi cô ngồi nghỉ ngơi tại chỗ một lúc. Lúc cô chuẩn bị xách túi rời đi thì cửa văn phòng mở ra.

“Làm xong việc chưa?” m thanh lạnh lùng vang lên trong không khí.

Thẩm Kiều tiến lên một bước, cô quay đầu nhìn Dạ Mạc Thâm.

“Đã đến lúc tan làm…..” Cô nhỏ giọng đáp.

Dạ Mạc Thâm hững hờ nhìn Thẩm Kiều. “Tại sao Dạ Thị lại phải nuôi nhân viên có thói quen chưa làm xong việc mà đã tan làm?” ” Thẩm Kiều: “……

Anh ta muốn cho cô phải làm tăng ca? Thẩm Kiều biết anh muốn giày vò cô. Cô khẽ cắn môi, thấp giọng giải thích: “Ngày mai tôi đến sớm để làm việc được chứ? Tối nay tôi có hẹn ăn cơm với Tuyết U, tôi…..”


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện