Không thể kéo dài trong năm tháng còn lại? Lúc đầu, Dạ Mạc Thâm không nhận ra cô ấy muốn nói gì, nhưng một lúc sau, hắn chợt nhận ra cô đang ám chỉ thỏa thuận mà hai người đã ký.
Ngay lập tức, Dạ Mạc Thâm giận tím mặt đứng lên, nói: “Cô còn nhớ thỏa thuận đó sao?” Thẩm Kiều quay lưng về phía anh, nghe những lời này bả vai cô thoáng run lên, một lúc sau cô mới gật gật đầu.
Làm sao cô có thể quên được thỏa thuận đó? Thỏa thuận đó tương đương với việc vạch ra ranh giới không thể vượt qua giữa cô và Dạ Mặc Thâm, chỉ cần còn thỏa thuận này, cô sẽ biết kiểm chế trái tim mình, ngăn nó tiếp tục di chuyển về phía anh.
“Cho nên, cô nổi nóng với tôi là vì thỏa thuận đó?” Dạ Mạc Thâm dường như nhận ra điều gì, giọng điệu nhẹ nhàng cao lên.
“Không phải.” Lời nói của Thầm Kiều cắt đứt tia sáng cuối cùng của Dạ Mạc Thâm.
Đôi mắt vốn sáng lên lúc này ảm đạm xuống, như thể hàng vạn sao trời đột nhiên bị mây đen bao phủ, lập tức bốn phía mờ đi Thẩm Kiều cảm nhận được hơi thở của người sau lưng lạnh xuống, độ ấm xung quanh cũng theo đó giảm đi. Cô đã chuẩn bị xong chăn bông, đơn giản trực tiếp nằm xuống.
Cả hai người trong phòng đều không nói gì.
Đêm nay, Thẩm Kiều mất ngủ, có thể là do mùi chăn bông mới khiến cô trằn trọc cả đêm không ngon giấc, đến rạng sáng mới nặng nề thiếp đi.
Bạn không hiểu, anh bây giờ như một con sói dữ đang đói, sẵn sàng vồ lấy bạn bất cứ lúc nào, ngấu nghiến, cắn xé bạn thành từng mảnh nhỏ.
“Anh, anh đang làm gì vậy?” Ngủ không ngon, chạy đến đây nhìn cô? Dạ Mạc Thâm hai mắt đỏ bừng nhìn chằm chằm cô: “Này cô hai đời chồng, cô dám cắm sừng tôi?” “Anh nói cái gì vậy?” Thẩm Kiều vừa tỉnh dậy đã bị anh dọa một trận, tim đập loạn xạ cả lên.
Xoạch.
Một xấp ảnh ném tới trước mặt Thẩm Kiều, mới đầu Thầm Kiều còn không biết là ảnh gì, liếc mắt cần thận nhìn kỹ mấy tấm ảnh, sau đó cầm lên xem.
Sau khi nhìn rõ ảnh chụp, đôi mắt Thần Kiều mở to, không thề tin nhìn những người trong ảnh.
Đây không phải là hôm qua lúc cô và Dạ Lẫm Hàn đi ăn lẩu sao? Sao… Sao lại bị chụp ảnh rồi? Chẳng trách chiều hôm qua cô luôn cảm thấy có người theo dõi mình, hóa ra không phải ảo giác của cô! “Mấy tấm ảnh này là ai đưa cho anh?” Thầm Kiều sốt ruột ngầng đầu lên hỏi.
Dạ Mạc Thâm tàn nhẫn cười: “Cuống rồi?” Thẩm Kiều xốc chăn đứng dậy: “Không phải như thế, anh đừng có tùy tiện tin mấy bức ảnh này, tôi…” “Ảnh chụp là giả?” Dạ Mạc Thâm cười lạnh: “Phải không?” “Không phải là giả, nhưng tuyệt đối không phải như anh nghĩ. Tôi chỉ đi ăn cơm với anh hai mà thôi. Tôi không có cắm sừng anh.” Cô bước tới trước mặt Dạ Mạc Thâm cố gắng giải thích lại bị Dạ Mạc Thâm giơ tay kéo vào lòng, lòng bàn tay to nóng bỏng nhéo mạnh vào eo cô, một tay khác nắm lấy cằm co.
“Lần này là ăn một bữa cơm, lần sau là gì? Mở phòng lên giường sao?” Lệ khí trong mắt anh rất nặng, lửa giận trên người anh gần như thiêu cháy Thẩm Kiều.
“Dạ Mạc Thâm, anh buông tôi ra.
Anh đừng nói những lời này xúc phạm tôi. Anh hai và tôi là trong sạch, chỉ là cùng nhau ăn cơm mà thôi.” “Thật sao?“ Dạ Mạc Thâm cười lạnh, lực đạo nắm cằm cô dần tăng lên: “người phụ nữ như cô mà cũng dám nói hai chữ trong sạch? Nếu tôi không dạy cho cô một bài học, cô thật sự