Cô Vợ Cưới Chui Của Ảnh Đế

Chương 8.3


trước sau

Advertisement

8.3

Dụ Cảnh Hành nắm lại tay cô, khoác thêm lên người Tề Chân chiếc áo vest rộng: "Mặc ít quá."

Tề Chân ôm vai anh, mặt đỏ rực nói: "Ưm, trời không lạnh mà."

Dụ Cảnh Hành nhìn cô một cái, cười nhẹ.

Dụ Cảnh Hành đưa Tề Chân rời đi, Tôn tổng chỉ có thể nói với cô gái nhỏ : "Tạm biết, lần sau gặp nhé em gái, lần này gặp vội quá đi mất, đến lúc đó tôi mời em đến tiệc bể bơi..."

Nói còn chưa xong đã bị Dụ Cảnh Hành liếc nhẹ, Tôn Hâm Hàng ngay lập tức câm miệng không dám nói thêm nữa.

Tề Chân ngước mắt lên, không hiểu gì: "Sao thế?"

Dụ Cảnh Hành xoa xoa đầu của cô: "Không có chuyện gì đâu."

Khi Tề Chân đi lên thang máy đầu vẫn vô cùng mơ hồ, cho đến khi ra ngoài thang máy, cô mới cúi đầu nói: "Em xin lỗi, hôm nay, em đã không nói rõ ràng với anh."

Dụ Cảnh Hành luôn rất khoan dung với cô, dường như anh chưa bao giờ so đo lỗi sai nào của cô: "Em không phải cố ý mà."

Tề Chân cảm thấy bản thân như đã một chân bước vào trong vũng bùn nhưng không kịp dứt ra, chỉ sợ cả người đều sẽ rơi vào theo.

Cô hạ thấp cổ trắng như tuyết, hơi mờ mịt không biết nên nói như thế nào: "Em cũng nhận ra là nếu vẫn chưa có dự định tốt thì không nên làm lỡ việc của người khác, hành vi như thế là không tốt, cho nên..."

Cô muốn nói, chúng ta thôi thì dừng lại đoạn quan hệ này thôi.

Nhưng chỉ là trong nháy mắt mắt, cô lại thấy Dụ Cảnh Hành bình tĩnh nhìn cô, dường như cho dù cô có nói như thế nào, anh vẫn sẽ khoan dung, tha thứ cho cô.

Cô đột nhiên không nói được nên lời. Nhưng không phù hợp chính là không phù hợp, địa vị, tuổi tác, kinh nghiệm, tính cách đều không phù hợp.

Dụ Cảnh Hành bỗng nhiên cười: "Là do cảm thấy anh không tốt sao?"

Tề Chân nhìn anh, vội vàng nói: "Không phải đâu, anh tốt lắm luôn!"

Dụ Cảnh Hành không nói gì mà chỉ mỉm cười nhẹ nhàng bình thản.

Tề Chân nhìn móng tay cái của mình, hồng bóng và gọn gàng, cũng không biết đang nghĩ đến chuyện gì.

Người đàn ông cúi đầu nhìn cô, hơi giống như là xem kỹ, lại hơi giống cảm giác nhẹ nhàng mềm mại, hơi thở của hai người thật sự rất gần nhau.

Tề Chân lảng tránh

Advertisement
đi đôi mắt sâu thẳm tĩnh lặng của anh, nghiêng đầu bắt đầu giải thích loạn xạ: "Là vì người em thích là Phong Thản Chi, em đột nhiên phát hiện hóa ra em là fan lão bà của anh ấy."

"Tuổi của anh bây giờ có lẽ khá là truyền thống, không biết fan lão bà là gì nhỉ."

Dụ Cảnh Hành nghe vậy nở nụ cười nhưng cũng không nói gì thêm.

Tề Chân bắt đầu giải thích cho anh nghe: "Chính là loại fan muốn gả cho anh ấy ý! Loại fan mà thấy toàn bộ những vụ bê bối scandal đều biến thành chanh hết. Cho nên nói cưới chanh nhà khác cũng không có kết quả tốt đâu, vừa khổ vừa chua ăn chẳng ngon gì cả..."

Cô không thể nhìn ra được một chút gợn sóng nào trong ánh mắt và biểu cảm của Dụ Cảnh Hành, bị buộc đến đường cùng, cô nhón mũi chân, dựa vào vách tường, nghiêng đầu nghiêm túc mà đứng đắn nhìn thẳng vào Dụ Cảnh Hành, từ từ nghiêm túc nói: "Thế đó! Vì vậy nên chúng ta làm sao có thể có kết quả gì được chứ?"

Cô vô cùng nghiêm túc xụ mặt, học hỏi thầy giáo ở trường học chính trị bọn họ giảng bài, cố gắng tấy não cho người đàn ông lớn hơn cô rất nhiều tuổi trước mặt này.

Tề Chân đứng cực kì mệt mỏi, Dụ Cảnh Hành rất cao, cô bỗng cảm thấy anh giống như một nhà trị liệu bệnh xương cổ vậy.

... Hơn nữa lúc anh không lộ ra biểu cảm gì thực sự hơi đáng sợ. Tề Chân mở to đôi mắt ngấn nước, đầu choáng váng, mắt thì hoa hết cả lên, cố gắng tập trung tinh thần nói: "Anh nhìn anh đi, ừm thì anh nên cưới fan lão bà của nhà mình chứ! Fan bạn gái fan lão bà của anh nắm một cái cũng vơ được cả đống rồi, vậy thì cuộc sống của anh mới có thể có hương vị ngọt ngào, chua chua chứ..."

Lời còn chưa nói xong, cô bỗng nhiên mở to hai mắt: "Ưm..."

Advertisement

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện