Cô Vợ Cưới Chui Của Ảnh Đế

Chương : 2


trước sau

Chương 1.2 :

Lướt trong chốc lát, Tề Chân liền phát hiện không có nội dung gì làm cô cảm thấy hứng thú, ngay cả lần xem mắt này cũng là vì bất đắc dĩ mới đến, lại còn không cẩn thận mà tới sớm. Nghĩ lại thì thật sự là có chút xấu hổ, ngồi đến mức chân cũng đã hơi tê.

Cô cởi áo khoác nhung mỏng ra, bên trong là một cái váy dài cùng áo sơmi màu nhạt, mái tóc đen mượt mà buộc gọn ở đằng sau, trên tai đeo một khuyên tai hoa tử đinh hương, chỉ là góc váy bị làm ướt một chút đã bị Tề Chân lặng lẽ giấu đi, qua một lúc lâu thì cũng đã khô rồi.

Một lát sau, một người đàn ông mặc âu phục màu xám đậm đi từ bên ngoài vào, cười với cô, khóe môi hơi nhếch lên, giọng nói trầm thấp ôn hòa: “Cô Tề Chân ?”

Vóc dáng người đàn ông rất cao, ít nhất cũng phải cao hơn 1m85, cằm thon gọn, không cười, lúc đeo kính râm nhìn qua có chút đạm mạc.

Tề Chân mở to hai mắt, nhất thời nói: “Anh, anh trông giống như một minh tinh vậy.”

Cô phản ứng chậm nửa nhịp, thử thăm dò nói: “Là như thế này, cha em muốn em tới xem mắt trước…… Không nói cho em tên của đối phương…… Anh là?”

Người đàn ông ngồi xuống trước mặt cô.

Tề Chân mới phát hiện mặc dù là ngồi ngay ngắn thì người này cũng cao hơn cô một cái đầu, trong lòng không khỏi có chút áp lực, lại sợ mình thất lễ thì làm mất mặt cha, tức khắc có chút khẩn trương.

Ngón tay thon dài của người đàn ông chậm rãi tháo kính râm xuống, lộ ra đôi mắt bình tĩnh thâm sâu, cùng Tề Chân bốn mắt nhìn nhau.

Trước mặt người đàn ông lại không thèm để ý đến biểu cảm kinh ngạc của Tề Chân, chỉ hơi mỉm cười: “Lần đầu gặp mặt, tôi họ Dụ, Dụ Cảnh Hàng.”

Cô tức khắc cắn cánh môi, trợn tròn đôi mắt, rối rắm không biết mình nên nói cái gì.

Cô hiểu ra được vì sao cha cô không nói cho cô, dựa vào tính cách của cô thì nếu biết đối tượng xem mắt là nhân vật lớn như này thì khẳng định sẽ không tới.

May là cô không quá hâm mộ anh nên còn có thể bình tĩnh một chút, nhưng vẫn không nhịn được mà kích động rồi nói lắp.

Tề Chân rất nghiêm túc nhìn anh, rối rắm xác nhận: “Anh không, không…… Đi nhầm phòng chứ?”

Đối diện với đôi mắt màu nâu sẫm của Dụ Cảnh Hàng vài giây, trong mắt anh giống như có chút ý cười, lại giống như chỉ là bình tĩnh đạm mạc.

Thoạt nhìn khí chất của anh so với trong TV không giống nhau, không lạnh nhạt hờ hững như trong suy nghĩ của mọi người ngược lại khóe môi lại hơi nhếch lên: “Không có, cha em cho tôi xem qua ảnh chụp của em rồi.”

Khóe mắt của Tề Chân cụp xuống rất vô tội, dường như là bị dọa, đôi mắt vẫn không chớp.

Sau một lúc lâu cô lại gật gật đầu, cứng đờ đứng lên, rất lễ phép nói: “Xin chào anh…… Lần đầu gặp mặt, thật ra khi tôi còn nhỏ có xem qua rất nhiều phim điện ảnh và phim truyền hình của anh. Vừa rồi không nhận ra, thật là thất lễ.”

Dụ Cảnh Hàng rất ít khi nhìn thấy đứa nhóc nào như vậy, vô cùng có giáo dưỡng, cũng rất ngây thơ dịu dàng.

Người đàn ông thật ra chỉ cười, mời cô ngồi xuống trước, ngược lại hỏi cô đã đợi ở đây bao lâu.

Tề Chân khiêm tốn nói: “Cũng không lâu, vừa mới ngồi vài phút thì anh đã tới rồi.”

Nói một lát, Tề Chân đã sớm đói bụng, vì thế Dụ Cảnh Hàng thuận theo tự nhiên gọi món cho cô, lại săn sóc để phụ nữ quyết định ăn cái gì.

Tề Chân lắc đầu, tỏ vẻ không có gì đặc biệt thích, Dụ Cảnh Hàng liền gọi cho cô mấy món đặc sắc, lại gọi cho cô một ly nước trái cây. Bình thường lúc này hẳn là nên uống chút rượu vang đỏ gì đó, cũng không biết vì sao anh phải gọi nước trái cây cho cô.

Tề Chân khó tránh khỏi có chút đứng ngồi không yên, bê cốc nước trái cây mờ mịt nửa ngày.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện