Cô Vợ Cưới Chui Của Ảnh Đế

Chương : 15


trước sau

Advertisement

Chương 5.2:

Tề Chân nhỏ giọng nói với anh: "Thực ra em không muốn đến trường, có hơi nhàm chán."

Dụ Cảnh Hàng mỉm cười: "Chờ đến lúc em bằng tuổi anh, em sẽ phát hiện ra đến trường cũng rất vui, không phải suy nghĩ nhiều chuyện khác như vậy nữa."

Tề Chân cắn dao ăn, xoay người nói: "Không thể nào."

Dụ Cảnh Hàng giúp cô để dao ăn và nĩa xuống, nhìn Tề Chân mỉm cười, tựa như không biết chán.

Tề Chân sờ mặt mình, không biết anh đang cười vì điều gì. Lúc họ ăn cơm, trên di động hiện lên tin nhắn WeChat của Tề Triệu Viễn: [ Ngày mai đến nhà bà nội con ăn cơm, lâu rồi cha không ăn cơm cùng bà nội con. ]

Từ ngày cha mẹ cô ầm ĩ ly hôn, rất lâu rồi bà nội không vui vẻ với cha cô.

Ngược lại cũng không quá oán trách, chỉ là giận ông ấy đã để cháu nội bảo bối của mình chịu thiệt thòi. Nếu con trai chịu cúi đầu nhường một chút thì sẽ không ầm ĩ thành kết cục như vậy.

Thực ra hoàn cảnh gia đình bà nội rất tốt, trong tay có cổ tức được chia từ bệnh viện tư nhân, nhưng con cái làm việc lại không cấp lại tiền. Còn con trai nhỏ Tề Triệu Viễn từ khi đã trẻ tuổi đã rất có khí chất, không thích vòi tiền mẹ, dần dà trong nhà lại nghèo khó, cũng chỉ có Tề Chân nhỏ tuổi còn mặc quần yếm, cười tươi như mặt trời nhỏ bé.

Tề Triệu Viễn tiếp tục nói dông dài: [Con không còn nhỏ nữa, qua vài năm nữa là phải kết hôn rồi, trước tiên cha giới thiệu cho con vài đối tượng rất tốt, lớn hơn con vài tuổi, nhưng sau này có thể là người con tin tưởng lo lắng được cho con, như vậy cha cũng yên tâm hơn. ]

Cho nên cha cô ủng hộ việc cô kết hôn với ảnh đế là vì sợ cô không ai quan tâm lo lắng sao?

Tề Chân nhìn lén Dụ Cảnh Hàng một cái, lại đáp lại Tề Triệu Viễn: [ Không liên hệ từ sớm, bỏ qua đề tài này đi cha. ]

Cô cảm thấy nói chuyện yêu đương hẹn hò cũng không tệ, nhưng không cần kết hôn , hiện tại cứ vui vẻ là được rồi.

Với những người đàn ông đăng ký kết hôn có vô số fans chanh, cô sẽ ngồi trên đống chanh ấy mất.

Nhưng rất lâu Tề Triệu Viễn vẫn chưa trả lời lại cô, có lẽ là bị tức giận đến mức đau tim luôn rồi.

Đa số con gái đều biểu hiện rất vô tội thành thật, không giận không ầm ĩ, nói chuyện nhẹ nhàng như làm nũng, nghe không ra chút cáu gắt nào. Thế cho nên căn bản không thể nào giảng đạo lý với cô được. Cũng không biết có thể tìm được ai đó khác biệt có thể quản được cô hay không.

Tề Chân vừa tán gẫu với cha xong, phát hiện Dụ Cảnh Hàng ngước mắt nhìn cô, ánh mắt như một đầm nước, khóe môi vừa như đang cười, lại vừa ôn hòa nhàn nhạt, như hiểu rất rõ cô đang nghĩ gì, nhìn khiến lông tơ Tề Chân dựng đứng hết cả lên.

Cô chậm rãi buông di động ra, ngồi im như một học trò ngoan.

Hôm sau Tề Chân về nhà bà nội từ sáng sớm, cha cô vẫn chưa về, Tề Chân liền giúp bà nội Tề nhặt sạch sẽ lá khô vàng trong bó rau rồi cắt ra. Cô biết làm những việc này, bà nội cô cứ khen cô làm tốt, làm chút việc vặt trong nhà bà cũng quan tâm sợ cô mệt, lại sợ cô làm đổ hết mấy thứ này, thật sự rất thương bà nội.

Tề Chân vừa nhặt rau, vừa hỏi bà nội cô: "Con thấy trong group của bác gái nói Thiện Thiện đan áo lông cho bà nội đấy ạ?"

Bà nội Tề ngồi dưới ánh sáng, đeo kính lão đọc báo giấy, nghe vậy cười hề hề nói một câu: "Đúng là như vậy, nhưng người trẻ tuổi các con rảnh rỗi thì làm việc khác đi! Uổng phí tâm tư vào việc đó làm gì."

Tề Chân mỉm cười nói: "Con cũng có vài tiết trống, đến lúc đó con cũng đan cho bà một cái, có được không Lương Viện nữ sĩ?"


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện