Cô Vợ Cưới Chui Của Ảnh Đế

Chương 3.3


trước sau

Chương 3.3

Tề Chân nghĩ có lẽ trợ lý cảm thấy cô rất phiền phức, không khỏi thấy hơi xấu hổ.

Dáng người của Dụ Cảnh Hàng rất đẹp, vai rộng, chân dài, giống như là một người mẫu nam lúc nào cũng có thể đi lên sàn catwalk.

Đôi mắt sâu thẳm và quyến rũ của người đàn ông hơi cong, làm dịu đi cảm giác lạnh lùng ban đầu: "Đến nhanh đấy."

Bởi vì tối hôm qua thức khuya, cũng không nghe theo lời dặn của anh nên hôm nay Tề Chân thậm chí chưa trang điểm xong, mặc quần bò với áo phông, vô cùng giản dị, mắt thì thâm quầng, thật sự không có điểm gì đáng xem, đối lập với đối phương nho nhã lễ độ và tao nhã, cô cảm thấy hơi xấu hổ.

Tề Chân hơi ngại, ngồi ở bên cạnh anh ta nghiêng đầu: "Đúng vậy, không dám để cho anh đợi lâu."

Cô cảm thấy hơi xấu hổ, dù sao ngày hôm qua trong tin nhắn còn còn muốn người ta đến tận cổng trường đón , tiếc là không chú ý, ăn mặc hơi đơn giản.

Dụ Cảnh Hàng cười, có vẻ như không chú ý tới cách ăn mặc của cô, bình tĩnh nói: "Dành thời gian chờ đợi một người phụ nữ là điều đàn ông nên làm."

Xe đi về phía trước rất êm, đi qua vài cây đèn xanh đèn đỏ, ngồi ở bên trong vô cùng thoải mái nhưng Tề Chân thì chẳng có mặt mũi nào, kiên trì nói: "Ngày hôm qua bắt anh tự mình tới đón em, em thô lỗ quá đi mất."

Dụ Cảnh Hàng nhíu mày, cúi đầu nhìn gò má hơi hồng lên của cô, giọng nói trầm thấp: "Không đâu."

Tề Chân hơi ngạc nhiên nhưng vẫn cảm thấy anh còn muốn nói gì nhưng dù sao mặt mũi cũng cứu vớt được chút.

Tề Chân nói tiếp: "Có phải bình thường anh đều bận rộn nhiều việc lắm không? Đi với em có phải làm lỡ mất việc khác không?"

Anh hơi mỉm cười: “Đã rất lâu tôi không hẹn ai rồi, nếu em nói về chuyện cá nhân."

Người đàn ông khoanh tay, tùy ý nói: "Công việc cũng không quan trọng."

Công việc cũng không quan trọng. Ý trên mặt chữ, so với hẹn với em, công việc cũng không quan trọng, lúc nào cũng có thể bỏ qua.

Tề Chân cảm thấy mặt như muốn bốc khói nên quay mặt đi, không nói gì nữa .

Cô cảm thấy đồng ý chính là một quyết định sai lầm.

Nếu sớm biết là mặt dày mày dạn cũng không có tác dụng, cho dù bỗng nói bị sốt bị cảm cũng được, như vậy Dụ Cảnh Hàng sẽ hiểu cô không muốn hẹn hò nhưng loại chuyện gạt người này, Tề Chân thật sự không thích làm.

Xấu hổ ghê.

Lần này là ở một nhà hàng Pháp gần thành phố H.

Lúc đầu cô luôn rất tò mò, ngôi sao đi nhà ăn ăn cơm sẽ như thế nào? Chắc không phải đội mũ lưỡi trai đeo kính râm như trộm mà vào đâu nhỉ?

Bây giờ cô biết rồi, ít nhất Dụ Cảnh Hàng không có thói quen như thế, nhiều nhất là đeo kính râm chứ không vũ trang hạng nặng. Trực tiếp đi thang máy riêng rồi có thể đến chỗ ngồi rất nhanh, không có gì cản trở cũng không có người khác chờ.

Nhưng mà, không ngờ là, Dụ Cảnh Hàng ăn tối với cô rất vui vẻ.

Anh rất ga lăng, nói chuyện lúc nào cũng đúng, nói đúng trọng tâm, hơn nữa còn biết sở thích của cô, cái gì cũng biết một chút, khiến cô cảm thấy người này vừa bác học lại thanh lịch.

Sở thích của Tề Chân rất kỳ lạ, thích nhất là phim kinh dị và tiểu thuyết khủng bố, cái gì kích thích cô cũng thích hết.

Cho dù là những cái này, Dụ Cảnh Hàng cũng có thể tán gẫu được, thậm chí không cần search mạng cũng chỉ ra được rất nhiều ưu khuyết điểm của các tác phẩm văn học khủng bố và tác phẩm nghệ thuật.

Nói đến đại sư yêu thích, anh ta mỉm cười nói: "Không ngờ em thích thầy Chu."

Chu Hoành Yến là bậc thầy phim kinh dị Trung Quốc, ông đã chỉ đạo và biên soạn một loạt phim kinh dị kinh điển, cũng có thể xâu chuỗi thành một thế giới song song, có thể nói là đại sư những năm gần đây Tề Chân ngưỡng mộ nhất .

Ngón tay của Dụ Cảnh Hàng thon dài, khớp xương rõ ràng, tay trái còn đeo chiếc đồng hồ trên áp phích làm Tề Chân không khỏi nhớ tới người đàn ông trong quảng cáo mặc bộ vest tây lịch lãm.

Nhưng người đàn ông trước mặt lại có vẻ chín chắn và lịch thiệp: "Tình cờ anh và Evan là bạn bè. Nếu em có thời gian, tháng sau cậu ta sẽ đến thành phố H."

Tề Chân nhịn không được hơi kích động: "Thật sao? Anh quen anh ấy..." Cô đối mắt với Dụ Cảnh Hàng, bỗng nhiên hơi lúng ta lúng túng .

Tề Chân thề, cô vốn thật sự... Tính toán cơm nước xong sẽ ngả bài với Dụ Cảnh Hàng.

Ngay cả lí do thoái thác cô cũng đã chuẩn bị tốt.

Ngàn bài một điệu:

Không muốn tìm chồng trong giới giải trí, muốn tìm bạn cùng lứa tuổi, đương nhiên, đương nhiên! Anh vô cùng hấp dẫn, chắc chắn có thể tìm được bạn đời, chỉ là chúng ta không hợp nhau.

Không khí bỗng chớp mắt trở nên, mùi hương rượu vang quanh quẩn nơi đầu mũi.

Tề Chân vô cùng không tiền đồ gật đầu, trong đôi mắt hạnh như chứa những ngôi sao nhỏ, khuấy thìa cà phê: "Được... ừm, làm phiền anh rồi !"

Dụ Cảnh Hàng cúi đầu nhìn cô, lông mi phủ lên con ngươi lạnh lẽo, khóe môi cong lên: "Là vinh hạnh của anh."


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện