Cô Vợ Câm Của Trùm Mafia

Lục Hạo Bị Mắng


trước sau

Advertisement

Trong căn phòng Vip tại bệnh viện quân Y, Lục Hạo đang được bĩ sĩ khám tổng quát..

Lục Hạo chỉ biết cắn răng chịu đựng.

- Giới trẻ các người xem thường mạng sống đúng không, tôi đã bảo thế nào vết thương chưa lành hẳn sao lại không biết nghe lời..

Lục Hạo im miệng nằm trên giường cúi đầu nghe bị mắng..

Bác sĩ Giang sao khi băng bó lại vết thương,mắng cũng đã mắng,  rồi ghét bỏ rời khỏi phòng.

Lâm Diện khoái chí cười hả hê..

- Vận động đến rách cả vết thương,haiz..nhịn có mấy ngày mà đã như thế..

Lục Hạo ném cho anh ta ánh mắt khinh thường..

- Lấy dùm em điện thoại..

Lâm Diện đi đến ghế sopha, tìm điện thoại trong áo khoác của Lục Hạo đi đến đưa anh..

- Cậu mà thê thảm như thế này,con thỏ nhỏ của cậu cũng lả người rồi,nhắn tin gì mà nhắn..

Lục Hạo nghe anh ta nói thế,trong đầu nhớ đến dáng vẻ của cô ỉu xìu mềm mại nằm trong lòng mình, không khỏi nở nụ cười cưng chiều..

Mà điện thoại anh cũng hết pin..

Ném cho Lâm Diện.

- Sạc Pin dùm em đi..



Lâm Diện chụp lấy,  hừ mạnh nhìn vẻ mặt tươi cười của Lục Hạo mà chướng mắt..

Cánh cửa lúc này được mở ra, Trịnh Uy và Tuyết Thu đi vào..

Tuyết Thu vội đi đến trên tay còn cầm hộp giữ nhiệt,   do chính tay bà hầm hai tiếng món canh gà hầm thuốc bắc cho Lục Hạo..

- Sao thế? mẹ nghe nói vết thương con chảy máu à?

Lục Hạo nhìn qua Lâm Diện  thấy anh ta tỏ ra vô tội, nếu không phải anh ta mách lẻo, vậy chắc chắn bác sĩ Giang vì tức giận nên đã gọi điện cho ba mẹ anh rồi..

Trịnh Uy hừ mạnh ngồi xuống ghế liền mắng..

- Thế nào? vết thương nặng hơn con mới chịu đúng không?

Tuyết Thu vội che chở,nhíu mày với chồng mình.

- Anh mắng con làm gì, vì ai mà nó bị thương?

Chỉ cần nghĩ đến những tháng ngày con trai khổ cực ,còn xém tý nữa là mất mạng ,bây giờ là điểm yếu của Trịnh Uy.Mỗi khi bà nhắc lại , ông như bóng bóng xì hơi, chỉ còn biết im lặng..

Lục Hạo vỗ nhẹ tay mẹ mình..

- Con không sao, bác sĩ Giang mới băng lại vết thương,mẹ đừng lo.

Ngày ấy khi nghe tin Trịnh Dương xảy ra chuyện,bà cứ ngỡ mình sống không nổi nữa rồi.May mắn thay trời xanh có mắt,  một lần nữa đưa con bà trở về..

Tận tay chăm sóc con trai mình như ngày xưa, hằng ngày được ngắm nhìn cận cảnh,được chạm lấy thân hình bằng xương bằng thịt, Tuyết Thu nghĩ đến mà hạnh phúc không tả xiết.

- Nào! mẹ có hầm canh cho con,ngồi dậy ăn một chút..



Nghĩ nghĩ lại nói thêm..

- Mẹ nghe ba con nói rồi, con đi tìm Tiểu Đan à? Hay chúng ta đưa con bé về đây.Cho hai đứa ở gần nhau,không cần chạy tới chạy lui..

Trịnh Uy liền lên tiếng..

- Tuyết Thu, em đừng nôn nóng, Tiểu Đan chưa về được..

Lục Hạo cũng rõ nguyên nhân, thật ra mà nói Bạch Thiển bây giờ muốn kết tội ông ta phải đầy đủ chứng cứ.

Lục Hạo và Lâm Diện đang chờ đợi Arthit chịu tội khai báo tất cả, chỉ cần ông ta gật đầu,sẽ triển khai giam giữ Bạch Thiển ngay lập tức..

Chiếc usb của Trác Tư Sở cũng là bằng chứng rõ ràng để kết tội ông ta.Nhưng hiện tại người mà cảnh sát huớng tới không phải Arthit hay Bạch Thiển mà chính là Chai Charoen..

Người này luôn núp dưới bóng một lãnh đạo yêu dân được người Thái tôn sùng vì tấm lòng hướng thiện nhưng đâu ai biết được dưới lớp vỏ đẹp đẽ ấy là một tên máu lạnh nguy hiểm..

Tuyết Thu trong lòng vẫn còn sợ hãi lắm dường như lo được lo mất.Một ngày vụ án chưa kết thúc bà vẫn không thể nào yên lòng được.

Môt phần vì con trai bà trao trái tim cho người ta nắm giữ,bà còn nhớ rất rõ đêm mà Lục Hạo nhập viện trong tình trạng bị thương khá nặng,   anh luôn miệng gọi tên cô gái ấy.

Không sâu nặng nào khắc trong tim..

Reng..reng..

Lúc này điện thoại Lâm Diện reo lên, anh ta nghe qua chân mày hơi chau lại..

Trịnh Uy và cả Lục Hạo biết rằng cuộc gọi này có việc quan trọng , quả nhiên khi Lâm Diện tắt máy anh ta nói với Lục Hạo..

- Arthit muốn gặp cậu..

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện