Cô Vợ Bất Đắc Dĩ Của Lăng Thiếu

377: Kí Tên


trước sau

Advertisement


**********
Chương 378: Kí tên
Hạ An Nhiên khép mình với lương tâm cắn rứt.

Cô ta ấy đã chiếm đoạt tên điên đó, đó là một sự lợi dụng rất lớn.

Dưới sự bế tắc này, Hạ An Nhiên chỉ có thể tiếp tục run rẩy cầu xin, "Anh là người rộng lượng đừng chấp kẻ bỉ ỗi như tôi”
Lặng Mặc ánh mắt hơi sáng lên, "Tại sao cô lại cho rằng tôi sẽ rộng lượng?"
Khóc!
Kẻ mất trí bệnh hoạn là một người keo kiệt, làm sao anh ấy có thể có một trái tim rộng lượng?
Cô ấy phải làm sao bây giờ!
Chẳng lẽ lại kéo theo đứa bé, cùng nhau trở thành một mẫu vật sống, và treo ở Tây Mỗn?
Ngay lúc Hạ An Nhiên đang hoảng sợ, Lăng Mặc bóp cắm cô, chậm rãi nói thêm: "Hơn nữa, tại sao tôi phải tin tưởng cổ, không biết cô dùng đứa trẻ trong bụng, mưu đồ cái gi?”

Hạ An Nhiên hoảng sợ, đột nhiên ôm bụng cảnh giác, "Đây là con của tôi.

Anh không được phép làm gì đứa bé! Có chuyện gì cứ nhắm vào tôi!"
Nói xong, giọng điệu của cô ấy lại mang theo vẻ cầu xin, "Chỉ cẫn anh không làm tổn thương đứa bé, tôi sẽ đồng ý tất cả!"
Lăng Mặc liếc mắt, "Tôi làm cái gì với cô, cô cũng can tâm tình nguyện sao?"
Hạ An Nhiên gật đầu liên tục, "Đúng!"
Chỉ là lời nói vừa dứt, và những thứ của đêm qua hiện lên trong đầu cô ấy.

Điều gì sẽ xảy ra nếu Lăng Mặc làm chuyện cầm thú đó lần nữa?
Hạ An Nhiên hoảng sợ nói thêm, "Chỉ cần anh đừng làm những chuyện tổn thương đứa bé như ngày hôm qua là được."
Lăng Mặc sửng sốt.

Anh nhớ tới tối hôm qua đã mất tự chủ, con mèo hoang nhỏ bày tỏ thái độ bài xích, không phải là vì cự tuyệt anh, mà là sợ anh làm tổn thương đứa nhỏ?
A...!anh không bằng một cái phôi thai chưa thành hình! Khuôn mặt của Lăng Mặc lập tức trở nên lạnh lùng.

Hạ An Nhiên bối rối khi nhìn thấy vẻ mặt của Lăng
Мас.

Đẩy bàn tay đang giữ cằm của Lăng Mặc ra, cô miễn cưỡng nói ra điểm máu chốt của mình, "Nếu anh muốn làm chuyện cầm thú, chi bằng bây giờ anh đem hai mẹ con tôi xử lí đi”
Lăng Mặc: “...”
Trong đầu mèo hoang nhỏ, anh ấy đã biến thành cái gì? Lăng Mặc không khỏi đau đầu, lấy điện thoại ra bấm dãy số, ra lệnh cho người ở đầu dẫy bên kia: "Vào đi."
Hạ An Nhiên chớp mắt mấy cái, nghi ngờ nhìn chằm chằm Lăng Mặc.

Lăng Mặc muốn làm cái gì?
Chỉ một lát sau, cửa phòng bệnh bị đẩy ra.


Hai người đàn ông mặc vest từ bên ngoài bước vào.

Nhìn thấy tình cảnh này, Hạ An Nhiên sợ hãi thu mình vào một góc trên giường bệnh, lên án: "Bây giờ anh muốn xử lí hai mẹ con tối sao?"
Lăng Mặc đôi khi thực sự muốn gõ vào đầu mèo hoang nhỏ, anh thực sự không biết cả ngày đầu cô ấy suy nghĩ những gì.

Đến gần giường, anh bất giác kéo cô lại, ôm cô vào lòng.

Hạ An Nhiên hoảng sợ vùng vẫy.

Nhưng một bệnh nhân vừa mới tỉnh dậy có vùng vẫy thế nào cũng không thoát khỏi lòng bàn tay của Nhữ Lai.

Lúc này, Hạ An Nhiên nhìn thấy một người đàn ông mặc vest bắt đầu lấy thứ gì đó trong túi ra.

Hạ An Nhiên rùng mình khi nghĩ đến việc Quý Phong sẽ cầm súng trên tay.

Chẳng lẽ dùng một viên đạn để tiễn cô đi?

Ngay khi Hạ An Nhiên cảm thấy mình sắp chết, cô nhìn thấy người đàn ông mặc vest lấy ra...!máy ảnh.

Hạ An Nhiên: "??? Không phải là súng sao?"
Lăng Mặc vốn dĩ không muốn nói chuyện với con mèo hoang nhỏ, nên xoay thẳng người cô, đối mặt với người đàn ông mặc vest.

Người đàn ông mặc vest cầm máy ảnh cũng đang ngơ ngác nói với Hạ An Nhiên, “ Hãy cười đi."
Hạ An Nhiên nở một nụ cười ngơ ngác với khuôn mặt đây sương mù.

Người đàn ông mặc vest “ Tách”, âm thanh của tiếng chụp ảnh.

Sau đó, một người đàn ông mặc vest khác lấy ra một bản hợp đồng và yêu cầu Hạ An Nhiên ký vào nó.

Ngay khi Hạ An Nhiên sững sờ nhìn thấy một dòng "Tờ khai đăng ký kết hôn", Lăng Mặc đã trực tiếp lật trang, cưỡng ép đưa cho cô một cây bút, ngoắc ngoặc ra lệnh cho cô, "Ký tên!".


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện