Cô Vợ Bất Đắc Dĩ Của Lăng Thiếu

Anh Không Có Cuốn Hút Bằng Người Ở Phòng Nghiên Cứu


trước sau

Advertisement


Đoạn Thư: "...!Đừng lo lắng, tôi xem một chút."
Cầm số liệu trên tay, đứng dậy và đi kiểm tra dữ liệu mà
Hạ An Nhiên đã đưa
Hạ An Nhiên ánh mắt thay đổi.

Cô ấy vốn không định giúp đỡ, bỏ thêm chất xúc tác vào
Nhưng có thể thấy Đoạn Thư chính là một nhà đang nghiên cứu đích thực.

Một nhà nghiên cứu đặc biệt đáng ngưỡng mộ, và cô ấy đương nhiễn không thể keo kiệt.

Hơn nữa, dù gì thì cô ấy cũng cần sử dụng phòng thí nghiệm của người ta, cũng nên cho Lăng Mặc một số ưu đãi.

Phải để cho Lăng Mặc biết rằng cô ấy không phải là người lợi dụng.

Hạ An Nhiên không quan tâm đến Đoạn Thư, và bắt đầu công việc của riêng mình.


Cô đã hoàn thành công việc sơ bộ của dự án, và bây giờ chỉ cần ghi lại hiệu quả của thuốc.

Bước đầu tiên là làm loại thuốc này trước.

Ở đây có sẵn tài liệu, Hạ An Nhiên có thể trực tiếp sử dụng.

Mãi cho đến buổi tối.

Đoạn Thư cuối cùng cũng nghiên cứu xong dữ liệu mà Hạ An Nhiên đưa cho anh ta trước đó, vô cùng phân khích nhìn cô.

"Cô có biết rằng cô đã làm được một điều tuyệt vời! Với chất xúc tác đó loại thuộc mới này sẽ trải qua một sự thay đổi về chất, bất kể chất lượng hay tốc độ đúc khuông
Hạ An Nhiên có chút xấu hổ, "Vốn tưởng rằng đã gây chuyện, không ngờ lại có hiệu quả đến như vậy."
Giúp là giúp, nhưng vẫn phải giấu.

Đoạn Thư thở dài, “Không ngờ, điểm mấu chốt cuối cùng để thành công, lại mắc phải sai lầm.

Tuy nhiên, nhanh chóng lấy lại tinh thần, “Nhưng có đôi khi may mắn cũng là một phần của năng lực.”
Sau đó, trong tay cầm tài liệu nghiên cứu, Đoạn Thư bước ra khỏi phòng thí nghiệm, nói: "Tôi tới văn phòng phân tích dữ liệu.

Khi rời khỏi phòng thí nghiệm, cô có thể đóng cửa lại.

Hạ An Nhiên nhìn bóng lưng Đoàn Thư rời đi, nhẹ nhàng lắc đầu.

Cũng có nhiều nhà nghiên cứu như vậy trong Viện nghiên cứu Long Đằng, với một tâm hồn đặc biệt đơn giản.

Hạ An Nhiên thấy thành phần quan trọng trong thuốc của cô cần một thời gian nữa mới chiết xuất được, vì vậy cô đến phòng khách bên cạnh phòng thí nghiệm, nghỉ ngơi một chút.

Chỉ là khi cô đến phòng chờ, có rất nhiều cuộc gọi nhỡ trên điện thoại...!
Người gọi là: tư bản keo kiệt bệnh hoạn,
Hạ An Nhiên nghỉ hoặc.


"Người điên sao lại gọi nhiều như vậy?"
Đã chủ động gọi lại.

Sau một lát, đã được kết nối
Đầu dây bên kia, giọng nói thờ ơ của Lăng Mặc, "Tại sao cô không trả lời điện thoại của tôi?"
Hạ An Nhiên: "Điện thoại di động để ở phòng khách, còn người ở trong phòng thí nghiệm, cho nên tôi không nhìn thấy...!Sao vậy, anh tìm tôi sao?"
Lăng Mặc: "Nhìn xem bây giờ là mấy giờ rồi?"
Hạ An Nhiên liếc nhìn thời gian trên điện thoại, đã sáu giờ rưỡi.

Vừa rồi chỉ tập trung vào thí nghiệm, làm sao chú ý đến thời gian.

Hơn nữa, trong phòng thí nghiệm rất sáng, khiến người ta không có chút ý niệm về thời gian.

Hạ An Nhiên liếc về hướng phòng thí nghiệm, " Tôi có thể sẽ về sau"
Cô ấy muốn cố gắng trong vòng ba ngày, sản xuất ra sản phẩm thuốc, sau đó kiểm tra dữ liệu về hiệu quả một lần nữa và cố gắng hoàn thành nó trong vòng một tuần.

Vì vậy, cô muốn sử dụng hợp lý thời gian ban đêm.

Nhưng Lăng Mặc rõ ràng không thoải mái.


"Đến viện nghiên cứu, bây giờ còn không muốn về nhà?"
Hạ An Nhiên cau mày: Giọng nói đầy tức giận, có chuyện gì vậy?
Nhưng mà, nghĩ tới việc mượn phòng thí nghiệm của anh, lại còn bị cô bóc lột sức lực, không vui mà hù một tiếng.

“Anh không có mị lực bằng phòng nghiên cứu, không hấp dẫn bằng người ở phòng nghiên cứu, không bằng phòng nghiên cứu khiến cho người ta mê đắm không thể tách rời...Tôi tự nhiên là không muốn trở về rồi.”
Giọng điệu của Lăng Mặc u ám, "Tôi còn không bằng vật thí nghiệm sao?"
Hạ An Nhiên nhân tiện lúc không có Lăng Mặc ở đây, cố ý chọc giận nói: "Đúng vậy, anh không làm người ta thích như phòng nghiên cứu."
Lăng Mặc hừ lạnh một tiếng, "Thật sao?" Hạ An Nhiên giật mình.

Rõ ràng là cô ấy nói chuyện qua điện thoại với Lăng Mặc, hưng sao lại có cảm giác như giọng nói anh ấy phát ra từ phía sau vậy?
Hạ An Nhiên trong đầu đang nghĩ ra một viễn cảnh không mấy tốt đẹp, quay đầu lại.

Nhìn thấy Lăng Mặc không biết từ lúc nào, anh đã đứng ở cửa phòng chờ, nhàn nhạt nhìn cô.

Giống như một con sói đói nhìn chằm chằm vào con mồi của nó, cố gắng để xé nát cô ấy!.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện